0 chữ
Chương 28
Chương 28
Diễn đàn trường lại được một phen náo loạn đồn ầm rằng Thẩm Yên không chỉ dụ dỗ Giang Thiếu, mà ngay cả Vương Bách cũng chẳng tha.
Lúc này, Thẩm Yên đang vừa ăn kem vừa đi đến trạm xe buýt. Nhưng trạm xe cách trường một đoạn khá xa, cô mới đi được vài bước thì bị một nhóm mấy cô gái "thời thượng" gọi vào một con hẻm nhỏ.
Số người không hề ít, tầm bảy, tám người. Cả đám đều mặc áo hở rốn, quần đùi siêu ngắn, trang điểm đậm, tóc uốn xoăn lượn sóng, trông rất có “khí chất”. Tuy ăn mặc lòe loẹt vậy thôi, nhưng nhìn kỹ thì trông khá trẻ, chừng mười bảy, mười tám, chắc cũng trạc tuổi với thân phận hiện tại của Thẩm Yên.
Giờ thì cả đám người vây tròn quanh cô, chỉ trỏ, soi xét, ai nấy đều mang vẻ mặt kiểu “cũng thường thôi” đầy khinh khỉnh.
Lúc này Thẩm Yên vẫn chưa khỏi bệnh hẳn, cô mặc một chiếc váy trắng dài, tóc dài buộc hờ sau gáy, khuôn mặt tái nhợt càng khiến cô trông yếu đuối, mỏng manh đúng chuẩn "nhân vật chính bị bắt nạt".
“Là con nhỏ này hả? Tao thấy cũng bình thường mà.”
“Chuẩn luôn, mặt mũi có đẹp đẽ lắm đâu, sao Giang Thiếu lại để ý nó chứ?”
“Chắc là biết dùng chiêu thôi? Không thấy nó còn chụp ảnh chung với Vương Bách sao? Cũng cao tay đấy.”
“Thẩm Yên đúng không? Đi với bọn này một chuyến.”
Thẩm Yên: “…”
Ủa rồi nói cả đống chuyện sau lưng tôi xong mới hỏi tên à? Có hơi bất lịch sự không vậy?
Đám người đến gây sự với Thẩm Yên là nhóm chị đại nổi tiếng quậy phá ở trường bên cạnh, không thích học, chỉ mê trốn tiết, giáo viên bó tay, phụ huynh thì mặc kệ. Mà kể cả muốn quản cũng quản không nổi, vì mấy cô này không quan tâm điểm số, chẳng lo tương lai hay đại học, chỉ biết sống để chơi.
Thẩm Yên bị khoảng bảy, tám người lôi kéo vào một con hẻm nhỏ. Nơi này tuy không vắng vẻ nhưng nằm sâu trong ngõ, người qua lại ít, yên tĩnh, vừa khéo thích hợp để làm chuyện mờ ám
Cô bị đẩy tới sát góc tường. Cô gái cầm đầu mắt đánh phấn bảy màu cầu vồng, vừa phì phèo điếu thuốc vừa săm soi Thẩm Yên: “Nói đi, mày dùng thủ đoạn gì mê hoặc được Giang thiếu hả?”
Thẩm Yên nghĩ nghĩ một lúc, thành thật đáp: “Tôi không có.”
“Không có? Nếu không nhờ Giang Thiếu bao che, mày dám làm mấy chuyện đó chắc? Nói! Rốt cuộc là mày cho ảnh uống thuốc gì mà bị mày dắt mũi thế hả?”
Thẩm Yên thật sự đâu có bản lĩnh dụ dỗ ai, nếu phải nói thì chắc là: “Chắc nhờ trí tuệ và nhan sắc của tôi chăng?”
Cô nàng mắt bảy sắc: “…?”
Nhóm đàn em phía sau cô nàng lập tức nổ tung, con nhỏ này dám khen mình đẹp trước mặt tụi này?
“Mày biết xấu hổ không đấy!”
“Như mày mà dám tự nhận mình đẹp à?”
“Nằm mơ đi, đồ xấu xí!”
Lúc này, Thẩm Yên đang vừa ăn kem vừa đi đến trạm xe buýt. Nhưng trạm xe cách trường một đoạn khá xa, cô mới đi được vài bước thì bị một nhóm mấy cô gái "thời thượng" gọi vào một con hẻm nhỏ.
Số người không hề ít, tầm bảy, tám người. Cả đám đều mặc áo hở rốn, quần đùi siêu ngắn, trang điểm đậm, tóc uốn xoăn lượn sóng, trông rất có “khí chất”. Tuy ăn mặc lòe loẹt vậy thôi, nhưng nhìn kỹ thì trông khá trẻ, chừng mười bảy, mười tám, chắc cũng trạc tuổi với thân phận hiện tại của Thẩm Yên.
Giờ thì cả đám người vây tròn quanh cô, chỉ trỏ, soi xét, ai nấy đều mang vẻ mặt kiểu “cũng thường thôi” đầy khinh khỉnh.
“Là con nhỏ này hả? Tao thấy cũng bình thường mà.”
“Chuẩn luôn, mặt mũi có đẹp đẽ lắm đâu, sao Giang Thiếu lại để ý nó chứ?”
“Chắc là biết dùng chiêu thôi? Không thấy nó còn chụp ảnh chung với Vương Bách sao? Cũng cao tay đấy.”
“Thẩm Yên đúng không? Đi với bọn này một chuyến.”
Thẩm Yên: “…”
Ủa rồi nói cả đống chuyện sau lưng tôi xong mới hỏi tên à? Có hơi bất lịch sự không vậy?
Đám người đến gây sự với Thẩm Yên là nhóm chị đại nổi tiếng quậy phá ở trường bên cạnh, không thích học, chỉ mê trốn tiết, giáo viên bó tay, phụ huynh thì mặc kệ. Mà kể cả muốn quản cũng quản không nổi, vì mấy cô này không quan tâm điểm số, chẳng lo tương lai hay đại học, chỉ biết sống để chơi.
Cô bị đẩy tới sát góc tường. Cô gái cầm đầu mắt đánh phấn bảy màu cầu vồng, vừa phì phèo điếu thuốc vừa săm soi Thẩm Yên: “Nói đi, mày dùng thủ đoạn gì mê hoặc được Giang thiếu hả?”
Thẩm Yên nghĩ nghĩ một lúc, thành thật đáp: “Tôi không có.”
“Không có? Nếu không nhờ Giang Thiếu bao che, mày dám làm mấy chuyện đó chắc? Nói! Rốt cuộc là mày cho ảnh uống thuốc gì mà bị mày dắt mũi thế hả?”
Thẩm Yên thật sự đâu có bản lĩnh dụ dỗ ai, nếu phải nói thì chắc là: “Chắc nhờ trí tuệ và nhan sắc của tôi chăng?”
Cô nàng mắt bảy sắc: “…?”
Nhóm đàn em phía sau cô nàng lập tức nổ tung, con nhỏ này dám khen mình đẹp trước mặt tụi này?
“Như mày mà dám tự nhận mình đẹp à?”
“Nằm mơ đi, đồ xấu xí!”
4
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
