TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22

[Cửu Nhi.]

Hệ thống 0909 rùng mình, máy móc đáp lại: [Hệ thống đang trong quá trình khôi phục, xin ký chủ kiên nhẫn chờ đợi…]

[Ơ không phải, tôi không định nói cái đó.]

[?]

[Bật giúp tôi bài “Ngày tốt lành” đi, tôi cần động lực.]

[...]

Cô lẩm bẩm một mình: “Không được bỏ cuộc. Ngày lành tháng tốt của tôi vẫn còn ở phía trước. Không biết cái quỹ mười tỷ của tôi bây giờ gom được bao nhiêu rồi…”

[...]

Hệ thống 0909 thật sự muốn bật khóc. Nó thấy mình mới là đứa khó khăn nhất ở đây.

Sau cái màn đại náo sân thể dục hôm ấy, cả buổi học sau Giang Thiếu Bắc cứ cảm thấy mất tập trung.

Không hiểu tại sao, hình ảnh Thẩm Yên ngày hôm nay lại khiến anh nảy sinh một cảm giác vô cùng quen thuộc, như thể…

Anh khẽ cúi mắt.

Không đúng. Cô ấy không phải là “cô ấy”.

Dù đường nét khuôn mặt có vài phần giống nhau, nhưng không phải. Cô ấy không thể là người đó.

“Thiếu Bắc, cậu lại ngẩn người cái gì thế?” Vương Bách cười nói: “Nhưng mà mình đúng là lần đầu gặp một cô gái dám công khai ra giá đem cậu bán đi như thế đấy. Em gái Thẩm Yên này thú vị thật, nói năng cũng rất chi là… đặc sắc.”

Giang Thiếu Bắc liếc anh ta một cái.

Vương Bách lập tức đổi giọng: “Nhưng mà em ấy quá đáng thật. Thiếu gia nhà chúng ta sao có thể chỉ đáng giá có mười tỷ chứ, xem thường ai đấy hả!”

Giang Thiếu Bắc: “…”

Anh lười phản ứng lại, đầu óc vẫn đang quanh quẩn hình ảnh Thẩm Yên. Trước đó anh đã cho người đi điều tra, cô gái tên Thẩm Yên này từ nhỏ lớn lên ở thành phố A, cha mẹ đều hiền hòa, gia đình ổn định. Thẩm Yên là học sinh giỏi từ bé cho tới lớn, ảnh tốt nghiệp từ mẫu giáo, tiểu học, đến trung học cơ sở anh đều đã xem qua. Một cuộc đời rõ ràng rành mạch, không có kẽ hở.

Chắc chắn không phải là Thẩm Yên mà anh từng biết.

Thẩm Yên mà anh quen…

Không biết vừa nghĩ tới điều gì, ánh mắt Giang Thiếu Bắc chợt lạnh đi, anh nghiến răng, hừ một tiếng đầy lạnh lẽo.

...

Việc học hành chẳng có chút hấp dẫn gì với Thẩm Yên, cô trực tiếp nằm lì trong phòng y tế đến tận sau giờ tự học tối. Nhà cô cách trường xa nên đã chọn ở ký túc xá. Cũng may là ở lại ký túc, chứ với bộ dạng hiện giờ mà về nhà, chắc hai cha mẹ Thẩm tức đến đột quỵ mất.

Buổi tối, cô ra căn-tin ăn một bữa. Quả nhiên là trường học từng nhận quyên góp sáu chục triệu tệ có khác, đến bữa tối cũng sang chảnh vô cùng. Món Hoa món Tây đủ cả, từ đồ xào đến beefsteak, bánh ngọt, chẳng thiếu thứ gì, khỏi lo kén ăn.

Thẩm Yên vừa bị tổn thương cả thể chất lẫn tinh thần, nên bữa tối ăn cực kỳ sung. Cô xử hết một tô cơm to và không biết bao nhiêu món ăn, kết thúc bằng hai cái đùi gà rán. Đùi gà chiên bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm ngọt, lại còn rắc thêm chút ớt bột cay cay, ăn vào đúng là mê chữ ê kéo dài.

4

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.