0 chữ
Chương 21
Chương 21
Thẩm Yên uống viên thuốc tỉnh táo chống buồn ngủ, hiệu quả kéo dài nhiều nhất chỉ tầm mười phút. Hết thuốc, cả người cô lập tức choáng váng, chỉ thiếu điều ngất xỉu tại chỗ. Cô cố gắng gượng lết từng bước được đến phòng y tế, dặn dò bác sĩ phải chăm sóc cô thật tốt, nhất định không được bỏ mặc cô, sau đó vừa chạm lưng xuống giường đã ngất luôn.
Cả quá trình như một chuỗi thao tác thần tốc khiến người ta há hốc mồm kinh ngạc.
Lần này cô thật sự bệnh không nhẹ, sốt đến ba chín độ rưỡi, trên người còn nhiều vết thương ngoài da. Đặc biệt là cái dấu tay trên mặt, càng lúc càng đỏ rõ ràng, nửa bên mặt sưng phù, đỏ ửng lên trông cực kỳ đáng sợ. Mái tóc đen ướt sũng dính bết vào má, cả người nhìn qua chẳng khác gì vừa bị lôi ra từ bãi chiến trường. Ai nhìn cũng khó tin người vừa oang oang nói mười tỷ là cô gái này.
Thẩm Yên ngủ một giấc say như chết, đến lúc tỉnh lại thì trời đã chạng vạng.
Cô hồi tưởng lại giấc mơ vừa rồi, là cuộc đời của nguyên chủ. Sau vụ việc hôm nay, nguyên chủ lâm bệnh nặng, đến tận ngày hôm sau mới được người ta phát hiện ra, sốt cao suýt thành người thực vật.
Lần đó nguyên chủ phải nằm viện nửa tháng, sau đó tiếp tục điều dưỡng tại nhà, từ đó thể trạng yếu hẳn đi, hễ gió thổi cỏ lay là ngã bệnh, cuối cùng chưa được mấy năm đã “hoa tàn ngọc nát”.
Cha mẹ nhà họ Thẩm vì đau buồn mà sinh bệnh, sức khỏe xuống dốc không phanh, chẳng bao lâu sau cũng lần lượt qua đời.
Còn Trương Tư Tuyết thì vẫn là tiểu thư nhà họ Trương, bằng mọi cách muốn gả vào Giang gia, nhưng đáng tiếc, Giang Thiếu Bắc trước sau vẫn chẳng buồn liếc cô ta một cái. Mãi đến đại học, Giang thiếu mới gặp được nữ chính của đời mình, một cô gái vừa có nét giống với hình bóng trong lòng cậu, lại vừa hoàn toàn khác biệt.
Sau đó dĩ nhiên là chuỗi tình yêu, hận thù, yêu lại từ đầu, chia tay, ngược tâm, kết thúc hạnh phúc quen thuộc…
Nhưng cụ thể như thế nào thì giấc mơ không kể rõ. Thẩm Yên chỉ biết lác đác vài mẩu chuyện vặt qua lời kể người ngoài, hoặc qua tin tức. Dù sao Giang thiếu gia là người không đơn giản, chỉ một cơn hắt hơi thôi cũng có thể thành tin nóng.
Thẩm Yên nằm ngẩn người nhìn trần nhà. Nhưng mà sao tình tiết này nghe quen quen nhỉ? Tên người cũng thấy quen quen nữa là sao?
Cô cố lục lọi trí nhớ, tiếc là nhất thời không nghĩ ra được gì.
Nằm nhìn trần nhà một lúc, lại cảm nhận được cảm giác chóng mặt, hoa mắt, chảy nước mũi, cô hoàn toàn xác định mình thật sự xuyên sai chỗ rồi. Tái sinh thất bại, lưu lạc đến cái nơi quỷ quái này, cô thầm thắp nén hương cho nguyên chủ, rồi tiếp tục tự thắp nén hương cho chính mình.
Không biết mình sẽ phải lang thang sống sót bao lâu ở nơi này, thật sự số khổ quá mà!
Cả quá trình như một chuỗi thao tác thần tốc khiến người ta há hốc mồm kinh ngạc.
Lần này cô thật sự bệnh không nhẹ, sốt đến ba chín độ rưỡi, trên người còn nhiều vết thương ngoài da. Đặc biệt là cái dấu tay trên mặt, càng lúc càng đỏ rõ ràng, nửa bên mặt sưng phù, đỏ ửng lên trông cực kỳ đáng sợ. Mái tóc đen ướt sũng dính bết vào má, cả người nhìn qua chẳng khác gì vừa bị lôi ra từ bãi chiến trường. Ai nhìn cũng khó tin người vừa oang oang nói mười tỷ là cô gái này.
Cô hồi tưởng lại giấc mơ vừa rồi, là cuộc đời của nguyên chủ. Sau vụ việc hôm nay, nguyên chủ lâm bệnh nặng, đến tận ngày hôm sau mới được người ta phát hiện ra, sốt cao suýt thành người thực vật.
Lần đó nguyên chủ phải nằm viện nửa tháng, sau đó tiếp tục điều dưỡng tại nhà, từ đó thể trạng yếu hẳn đi, hễ gió thổi cỏ lay là ngã bệnh, cuối cùng chưa được mấy năm đã “hoa tàn ngọc nát”.
Cha mẹ nhà họ Thẩm vì đau buồn mà sinh bệnh, sức khỏe xuống dốc không phanh, chẳng bao lâu sau cũng lần lượt qua đời.
Còn Trương Tư Tuyết thì vẫn là tiểu thư nhà họ Trương, bằng mọi cách muốn gả vào Giang gia, nhưng đáng tiếc, Giang Thiếu Bắc trước sau vẫn chẳng buồn liếc cô ta một cái. Mãi đến đại học, Giang thiếu mới gặp được nữ chính của đời mình, một cô gái vừa có nét giống với hình bóng trong lòng cậu, lại vừa hoàn toàn khác biệt.
Nhưng cụ thể như thế nào thì giấc mơ không kể rõ. Thẩm Yên chỉ biết lác đác vài mẩu chuyện vặt qua lời kể người ngoài, hoặc qua tin tức. Dù sao Giang thiếu gia là người không đơn giản, chỉ một cơn hắt hơi thôi cũng có thể thành tin nóng.
Thẩm Yên nằm ngẩn người nhìn trần nhà. Nhưng mà sao tình tiết này nghe quen quen nhỉ? Tên người cũng thấy quen quen nữa là sao?
Cô cố lục lọi trí nhớ, tiếc là nhất thời không nghĩ ra được gì.
Nằm nhìn trần nhà một lúc, lại cảm nhận được cảm giác chóng mặt, hoa mắt, chảy nước mũi, cô hoàn toàn xác định mình thật sự xuyên sai chỗ rồi. Tái sinh thất bại, lưu lạc đến cái nơi quỷ quái này, cô thầm thắp nén hương cho nguyên chủ, rồi tiếp tục tự thắp nén hương cho chính mình.
4
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
