0 chữ
Chương 23
Chương 23
Chỉ có điều, lấy cô làm trung tâm, trong bán kính vài bước chân xung quanh chẳng có ai dám lại gần. Tiếng nói chuyện ở khu vực ấy cũng nhỏ hẳn xuống vài độ.
“Biết tin gì chưa? Giang thiếu đứng ra bênh vực Thẩm Yên đấy, rốt cuộc hai người họ có quan hệ gì thế nhỉ? Không lẽ Giang thiếu thực sự thích Thẩm Yên?”
“Không thể nào!”
“Sao lại không? Không tin thì cậu thử mang mười tỷ đi chuộc Giang thiếu xem, xem anh ấy đối xử với cậu thế nào.”
“... Thẩm Yên đúng là cao tay thật, chỉ trong một nước cờ đã khiến Giang thiếu chú ý. Kịch bản này mang đi quay phim thần tượng còn được luôn!”
“…”
Mọi người thì thầm bàn tán, nhưng cũng chỉ dám nói vậy thôi. Nếu là trước kia, có lẽ họ đã vô tình làm đổ khay cơm của cô, hoặc đứng bên tai buông lời mỉa mai như “đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ”, “còn nhỏ đã biết quyến rũ người khác”... Thậm chí có khi còn cố tình ném thứ gì đó vào bát cơm của cô, khiến một bữa ăn tử tế biến thành phiên tòa xét xử phạm nhân.
Nhưng lần này thì yên ắng bất thường, không ai giở trò gì cả.
Có vẻ số tiền mười tỷ kia đã khiến không ít người sợ chạy mất dép, giúp Giang Thiếu Bắc loại bỏ một lô mấy cô gái chẳng mấy chân thành xung quanh.
Đúng úc này, âm thanh điện tử vô cảm của hệ thống 0909 vang lên: [Là Giang Thiếu Bắc ra lệnh, không cho ai gây phiền phức cho cô.]
Thẩm Yên “ồ” một tiếng: [Hóa ra là anh ta.]
Cũng đúng thôi, trên đời chắc chỉ có Giang Thiếu Bắc mới làm được chuyện đó.
Mặc dù mấy trò vặt vãnh đã ít đi, nhưng ánh mắt như dao phóng tới thì không hề giảm.
Đặc biệt là Trương Tư Tuyết đang ngồi đối diện cô, cứ nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng vì lời của Giang Thiếu Bắc, cô ta không dám ngang nhiên bắt nạt Thẩm Yên như trước.
Hơn nữa, từ sau chuyện ấy, Trương Tư Tuyết cũng lâm vào tình cảnh thảm thương. Mấy cô bạn thân từng hay quây quanh cô ta giờ đều né xa, thậm chí không dám nhìn thẳng, chỉ sợ bị dính họa.
Thẩm Yên ăn xong miếng đùi gà cuối cùng, chống cái thân thể yếu ớt đứng dậy đi về phía Trương Tư Tuyết. Trương Tư Tuyết thấy cô tới, nghe tiếng xì xào xung quanh, sắc mặt trắng bệch rồi lại tím tái, trông vô cùng khó coi.
Cô ta không cam lòng, ngẩng cao đầu trừng mắt với Thẩm Yên: “Mày định làm gì? Đừng tưởng có Giang Thiếu chống lưng là tao sẽ sợ mày…”
Thẩm Yên mỉm cười: “Em chẳng làm gì cả.”
Cô lục lọi trong túi, móc ra một tấm thẻ nhỏ đưa cho đối phương: “Này, cho chị nè.”
Trương Tư Tuyết ngớ người, từ chối nhận. Ai mà biết con nhỏ này lại bày ra chiêu gì?
Thẩm Yên không mấy để tâm, đặt thẳng lên bàn ăn trước mặt cô ta. Trương Tư Tuyết nghi hoặc cúi xuống nhìn, hóa ra là một mã QR? Để làm gì?
“?”
Thẩm Yên nhẹ nhàng giải thích: “Đây là mã nhận tiền WeChat của em. Nếu chị nghĩ kỹ rồi thì nhớ chuyển khoản nha. Nếu thấy áp lực quá, em có thể giảm giá cho một chút cũng được.”
Cô mỉm cười: “Chưa tới chín, mười tỷ mà khiến em từ bỏ gia sản hàng trăm tỷ, chị hời lắm luôn đó.”
“…”
Má ơi, Trương Tư Tuyết tức đến mức muốn phát bệnh tim luôn rồi.
“Biết tin gì chưa? Giang thiếu đứng ra bênh vực Thẩm Yên đấy, rốt cuộc hai người họ có quan hệ gì thế nhỉ? Không lẽ Giang thiếu thực sự thích Thẩm Yên?”
“Không thể nào!”
“Sao lại không? Không tin thì cậu thử mang mười tỷ đi chuộc Giang thiếu xem, xem anh ấy đối xử với cậu thế nào.”
“... Thẩm Yên đúng là cao tay thật, chỉ trong một nước cờ đã khiến Giang thiếu chú ý. Kịch bản này mang đi quay phim thần tượng còn được luôn!”
“…”
Mọi người thì thầm bàn tán, nhưng cũng chỉ dám nói vậy thôi. Nếu là trước kia, có lẽ họ đã vô tình làm đổ khay cơm của cô, hoặc đứng bên tai buông lời mỉa mai như “đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ”, “còn nhỏ đã biết quyến rũ người khác”... Thậm chí có khi còn cố tình ném thứ gì đó vào bát cơm của cô, khiến một bữa ăn tử tế biến thành phiên tòa xét xử phạm nhân.
Có vẻ số tiền mười tỷ kia đã khiến không ít người sợ chạy mất dép, giúp Giang Thiếu Bắc loại bỏ một lô mấy cô gái chẳng mấy chân thành xung quanh.
Đúng úc này, âm thanh điện tử vô cảm của hệ thống 0909 vang lên: [Là Giang Thiếu Bắc ra lệnh, không cho ai gây phiền phức cho cô.]
Thẩm Yên “ồ” một tiếng: [Hóa ra là anh ta.]
Cũng đúng thôi, trên đời chắc chỉ có Giang Thiếu Bắc mới làm được chuyện đó.
Mặc dù mấy trò vặt vãnh đã ít đi, nhưng ánh mắt như dao phóng tới thì không hề giảm.
Đặc biệt là Trương Tư Tuyết đang ngồi đối diện cô, cứ nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng vì lời của Giang Thiếu Bắc, cô ta không dám ngang nhiên bắt nạt Thẩm Yên như trước.
Hơn nữa, từ sau chuyện ấy, Trương Tư Tuyết cũng lâm vào tình cảnh thảm thương. Mấy cô bạn thân từng hay quây quanh cô ta giờ đều né xa, thậm chí không dám nhìn thẳng, chỉ sợ bị dính họa.
Cô ta không cam lòng, ngẩng cao đầu trừng mắt với Thẩm Yên: “Mày định làm gì? Đừng tưởng có Giang Thiếu chống lưng là tao sẽ sợ mày…”
Thẩm Yên mỉm cười: “Em chẳng làm gì cả.”
Cô lục lọi trong túi, móc ra một tấm thẻ nhỏ đưa cho đối phương: “Này, cho chị nè.”
Trương Tư Tuyết ngớ người, từ chối nhận. Ai mà biết con nhỏ này lại bày ra chiêu gì?
Thẩm Yên không mấy để tâm, đặt thẳng lên bàn ăn trước mặt cô ta. Trương Tư Tuyết nghi hoặc cúi xuống nhìn, hóa ra là một mã QR? Để làm gì?
“?”
Thẩm Yên nhẹ nhàng giải thích: “Đây là mã nhận tiền WeChat của em. Nếu chị nghĩ kỹ rồi thì nhớ chuyển khoản nha. Nếu thấy áp lực quá, em có thể giảm giá cho một chút cũng được.”
“…”
Má ơi, Trương Tư Tuyết tức đến mức muốn phát bệnh tim luôn rồi.
4
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
