0 chữ
Chương 12
Chương 12
Sắc mặt thầy Trần lúc này hơi tối đi, định mở miệng thì Thẩm Yên lên tiếng: “Em không nói dối. Mấy chị này đã đánh em, còn mắng em là “cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga”, bảo em đừng tưởng chỉ vì nói chuyện được vài câu với Giang Thiếu Bắc mà đã là cái gì, rồi còn nói em chẳng là cái thá gì cả. Mấy chuyện đó, các chị quên thật rồi sao?”
Mặt Trương Tư Tuyết biến sắc. Cô ta vội liếc nhìn xung quanh, hiển nhiên có không ít người dừng lại quan sát, rì rầm bàn tán.
Tình thế đảo ngược, đám người lúc nãy còn hóng chuyện Thẩm Yên, giờ quay sang nhìn Trương Tư Tuyết với ánh mắt kỳ quặc.
Dù gì Trương Tư Tuyết cũng là gương mặt quen của trường Anh Tài, từ ngày cha cô quyên góp mười triệu tệ làm quỹ phát triển giáo dục, hiệu trưởng còn đích thân biểu dương cô ta trước toàn trường. Bao nhiêu hào quang chiếu rọi, ai mà chẳng biết?
“Cứ tưởng Trương Tư Tuyết chỉ hơi đỏng đảnh thôi, ai ngờ ra tay cũng ác thật.”
“Ê, nhìn mặt Thẩm Yên kìa, cái dấu tát kia có khi là bị đánh thật đấy?”
“Không ngờ luôn đó. Bình thường tưởng con nhỏ kiểu công chúa ngoan hiền…”
“Mày nghĩ coi, nếu Giang thiếu mà biết thì sẽ phản ứng thế nào ta?”
“Giang thiếu?”
Nhắc đến Giang Thiếu Bắc, đám đông không hẹn mà cùng nhìn về phía sân bóng rổ, nơi chàng thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời vẫn đang tỏa sáng, tài năng và điển trai khiến ai cũng phải ngước nhìn. Nhưng đồng thời, anh lạnh lùng đến mức chỉ một ánh mắt cũng khiến người khác phải tránh xa ba bước.
“Giang thiếu gia là loại người quan tâm mấy chuyện lặt vặt này à?”
Tư Tuyết chột dạ, cô ta lập tức quát lên: “Thẩm Yên! Em có thôi đi không! Đến giờ mà còn dám vu khống người khác à?”
Thẩm Yên nhìn cô ta bằng ánh mắt bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Ơ kìa, em có vu khống gì đâu? Chính chị từng nói Giang Thiếu Bắc là của chị, ai mà dám tranh với chị là đang chống lại chị, chống lại nhà họ Trương. Mà chống lại nhà chị thì đừng hòng có kết cục tốt đẹp.”
Cô thở dài, vẻ mặt vừa tội nghiệp vừa cam chịu, tiếp tục nói: “Trương Tư Tuyết, chắc chị hiểu lầm em rồi... Nhưng em biết giờ có nói gì chị cũng không tin. Nhưng em thề là thật đấy, em không hề muốn đối đầu với chị. Thứ em thật sự quan tâm chỉ là tiền thôi. Nếu chị chịu đưa em mười tỷ, em sẽ chuyển khỏi trường Anh Tài, biến mất khỏi tầm mắt của Giang Thiếu Bắc mãi mãi.”
“Nhưng mà chị lại không chịu đưa. Vậy sao trách em được?”
Thẩm Yên khẽ nghiêng đầu, thở dài một hơi tiếc nuối: “Chắc chỉ có thể trách chị yêu chưa đủ sâu. Một người phong độ ngời ngời như Giang Thiếu, vậy mà trong mắt chị đến mười tỷ cũng không đáng.”
Trương Tư Tuyết: “…?”
Mọi người xung quanh: “…”
Thầy Trần: “…?”
Mặt Trương Tư Tuyết biến sắc. Cô ta vội liếc nhìn xung quanh, hiển nhiên có không ít người dừng lại quan sát, rì rầm bàn tán.
Tình thế đảo ngược, đám người lúc nãy còn hóng chuyện Thẩm Yên, giờ quay sang nhìn Trương Tư Tuyết với ánh mắt kỳ quặc.
Dù gì Trương Tư Tuyết cũng là gương mặt quen của trường Anh Tài, từ ngày cha cô quyên góp mười triệu tệ làm quỹ phát triển giáo dục, hiệu trưởng còn đích thân biểu dương cô ta trước toàn trường. Bao nhiêu hào quang chiếu rọi, ai mà chẳng biết?
“Ê, nhìn mặt Thẩm Yên kìa, cái dấu tát kia có khi là bị đánh thật đấy?”
“Không ngờ luôn đó. Bình thường tưởng con nhỏ kiểu công chúa ngoan hiền…”
“Mày nghĩ coi, nếu Giang thiếu mà biết thì sẽ phản ứng thế nào ta?”
“Giang thiếu?”
Nhắc đến Giang Thiếu Bắc, đám đông không hẹn mà cùng nhìn về phía sân bóng rổ, nơi chàng thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời vẫn đang tỏa sáng, tài năng và điển trai khiến ai cũng phải ngước nhìn. Nhưng đồng thời, anh lạnh lùng đến mức chỉ một ánh mắt cũng khiến người khác phải tránh xa ba bước.
“Giang thiếu gia là loại người quan tâm mấy chuyện lặt vặt này à?”
Tư Tuyết chột dạ, cô ta lập tức quát lên: “Thẩm Yên! Em có thôi đi không! Đến giờ mà còn dám vu khống người khác à?”
Cô thở dài, vẻ mặt vừa tội nghiệp vừa cam chịu, tiếp tục nói: “Trương Tư Tuyết, chắc chị hiểu lầm em rồi... Nhưng em biết giờ có nói gì chị cũng không tin. Nhưng em thề là thật đấy, em không hề muốn đối đầu với chị. Thứ em thật sự quan tâm chỉ là tiền thôi. Nếu chị chịu đưa em mười tỷ, em sẽ chuyển khỏi trường Anh Tài, biến mất khỏi tầm mắt của Giang Thiếu Bắc mãi mãi.”
“Nhưng mà chị lại không chịu đưa. Vậy sao trách em được?”
Thẩm Yên khẽ nghiêng đầu, thở dài một hơi tiếc nuối: “Chắc chỉ có thể trách chị yêu chưa đủ sâu. Một người phong độ ngời ngời như Giang Thiếu, vậy mà trong mắt chị đến mười tỷ cũng không đáng.”
Mọi người xung quanh: “…”
Thầy Trần: “…?”
3
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
