0 chữ
Chương 13
Chương 13
Lời của Thẩm Yên khiến toàn bộ người có mặt chết sững.
Đừng nói Trương Tư Tuyết, mấy người đứng xem suýt rớt cằm xuống đất, đến cả thầy Trần cũng trợn tròn mắt, há miệng định nói gì đó rồi lại thôi.
Cái này… nói thẳng vậy có hơi quá không?
Không đúng, là… yêu tiền quá thì không hay lắm, đúng không?
Khoan đã, không đúng nữa, yêu tiền thôi thì được, nhưng còn nói thẳng ra như vậy thì… quá đáng lắm đó!
“Thẩm Yên chất thật đấy, dám mở miệng đòi mười tỷ để rời khỏi Giang thiếu, nó tưởng mình là ai vậy?”
“Mười tỷ đâu phải chuyện đùa, ngay cả Giang thiếu chắc gì đã tiện tay ném ra được từng đó chứ?”
“Nhà tao còn không có nổi chừng đó…”
“Tham lam vừa vừa thôi chứ? Không sợ nghẹn chết à?”
“Má ơi, mấy bà nghĩ xem nếu Giang thiếu mà biết thì sao?”
“Giang thiếu…”
Nói đi cũng phải nói lại, nhà họ Giang tài sản phải tính bằng trăm tỷ, Giang Thiếu Bắc là người thừa kế duy nhất, mười tỷ so ra chỉ là muỗi. Nếu mười tỷ mà “mua đứt” được Giang thiếu thì quá lời rồi còn gì.
Lúc đầu Trương Tư Tuyết còn nơm nớp sợ Thẩm Yên đến trả thù, vạch tội mình giữa đám đông, làm ảnh hưởng đến hình tượng của cô ta trong mắt Giang thiếu. Ai ngờ đâu, Thẩm Yên lại tự mở miệng nói rằng chỉ cần được mười tỷ thì sẽ tự động cút khỏi Giang thiếu?
Chỉ cần trả tiền là biến? Cái loại chuyện này mà cũng nói ra được miệng á?
Thế thì đúng rồi, Thẩm Yên chính là loại con gái mê hư vinh, ham phú quý, đúng là thứ tiện nhân tham tiền không hơn không kém
Dù trong lòng Trương Tư Tuyết có hơi nghi hoặc, hình như trước nay Thẩm Yên chưa từng nói mấy lời này, nhưng giờ không quan trọng nữa.
Quan trọng là chính miệng Thẩm Yên vừa nói ra. Bao nhiêu người ở đây tai nghe mắt thấy, cô ta chẳng khác gì tự gắn cho mình cái nhãn “con đào mỏ”.
Trương Tư Tuyết có chút đắc ý. Trong mắt cô ta, Thẩm Yên đã tự tay chặt đứt đường lui. Giang thiếu mà biết cô là dạng con gái này, chắc chắn chỉ thấy ghê tởm chứ đừng nói là thích.
Cô ta lớn tiếng trách móc: “Thẩm Yên, em thật quá đáng! Em nghĩ Giang thiếu là gì chứ? Là món hàng có thể định giá được à? Tôi không ngờ em lại là loại người như vậy!”
Đám con gái xung quanh lập tức phụ họa: “Mình nói rồi mà, Thẩm Yên tiếp cận Giang thiếu chắc chắn không có ý tốt, giờ thì rõ mười mươi rồi đấy!”
“Chị Tuyết, bọn mình lát nữa phải nói với Giang thiếu, để anh ấy cẩn thận cái loại như nó, coi chừng bị cái vẻ ngoài ngây thơ đó lừa!”
Trương Tư Tuyết nghe vậy thì trong lòng chợt sáng rỡ. Cô ta đang không biết lấy cớ gì để bắt chuyện với Giang thiếu sao cho tự nhiên, đây chẳng phải cơ hội trời cho sao? Vừa có cái cớ, vừa có thể nhân tiện nói xấu Thẩm Yên vài câu. Quá hoàn hảo!
Đừng nói Trương Tư Tuyết, mấy người đứng xem suýt rớt cằm xuống đất, đến cả thầy Trần cũng trợn tròn mắt, há miệng định nói gì đó rồi lại thôi.
Cái này… nói thẳng vậy có hơi quá không?
Không đúng, là… yêu tiền quá thì không hay lắm, đúng không?
Khoan đã, không đúng nữa, yêu tiền thôi thì được, nhưng còn nói thẳng ra như vậy thì… quá đáng lắm đó!
“Thẩm Yên chất thật đấy, dám mở miệng đòi mười tỷ để rời khỏi Giang thiếu, nó tưởng mình là ai vậy?”
“Mười tỷ đâu phải chuyện đùa, ngay cả Giang thiếu chắc gì đã tiện tay ném ra được từng đó chứ?”
“Nhà tao còn không có nổi chừng đó…”
“Tham lam vừa vừa thôi chứ? Không sợ nghẹn chết à?”
“Má ơi, mấy bà nghĩ xem nếu Giang thiếu mà biết thì sao?”
Nói đi cũng phải nói lại, nhà họ Giang tài sản phải tính bằng trăm tỷ, Giang Thiếu Bắc là người thừa kế duy nhất, mười tỷ so ra chỉ là muỗi. Nếu mười tỷ mà “mua đứt” được Giang thiếu thì quá lời rồi còn gì.
Lúc đầu Trương Tư Tuyết còn nơm nớp sợ Thẩm Yên đến trả thù, vạch tội mình giữa đám đông, làm ảnh hưởng đến hình tượng của cô ta trong mắt Giang thiếu. Ai ngờ đâu, Thẩm Yên lại tự mở miệng nói rằng chỉ cần được mười tỷ thì sẽ tự động cút khỏi Giang thiếu?
Chỉ cần trả tiền là biến? Cái loại chuyện này mà cũng nói ra được miệng á?
Thế thì đúng rồi, Thẩm Yên chính là loại con gái mê hư vinh, ham phú quý, đúng là thứ tiện nhân tham tiền không hơn không kém
Dù trong lòng Trương Tư Tuyết có hơi nghi hoặc, hình như trước nay Thẩm Yên chưa từng nói mấy lời này, nhưng giờ không quan trọng nữa.
Trương Tư Tuyết có chút đắc ý. Trong mắt cô ta, Thẩm Yên đã tự tay chặt đứt đường lui. Giang thiếu mà biết cô là dạng con gái này, chắc chắn chỉ thấy ghê tởm chứ đừng nói là thích.
Cô ta lớn tiếng trách móc: “Thẩm Yên, em thật quá đáng! Em nghĩ Giang thiếu là gì chứ? Là món hàng có thể định giá được à? Tôi không ngờ em lại là loại người như vậy!”
Đám con gái xung quanh lập tức phụ họa: “Mình nói rồi mà, Thẩm Yên tiếp cận Giang thiếu chắc chắn không có ý tốt, giờ thì rõ mười mươi rồi đấy!”
“Chị Tuyết, bọn mình lát nữa phải nói với Giang thiếu, để anh ấy cẩn thận cái loại như nó, coi chừng bị cái vẻ ngoài ngây thơ đó lừa!”
4
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
