TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 46
Chương 46: May mắn cả đời rồi đó

“Tiểu Khương đúng là có số tốt. Gặp được Tiểu Tống làm đối tượng là may mắn cả đời rồi đó!”

Khương Lăng liền nhập vai, nở nụ cười ngọt ngào như tẩm đường:

“Anh ấy cũng may mắn chứ bộ! Gặp được người vừa xinh vừa hiền như em, là đại vận rồi còn gì!”

Cả phòng cười ồ. Trẻ yêu đương đúng là khác, câu nào cũng như rắc đường, nghe tới đâu muốn... sâu răng tới đó.

Trong khoảnh khắc ấy, Khương Lăng bỗng hiểu ra vì sao Tống Quan Thư lại chủ động “diễn vai chồng quốc dân” suốt từ đầu.

Công nhận, chiêu này dùng khéo thì hiệu quả thật — chặn được đủ thứ rắc rối từ người ngoài, còn được tiếng “người tốt”.

Một chị lớn trong phòng nhìn cô, giọng vừa dịu vừa mang chút thâm ý:

“Thế hai đứa tính bao giờ tổ chức cưới? Gặp được người như Tiểu Tống thì đừng để lỡ.”

Trong mắt mấy chị, Tống Quan Thư là chuẩn “người chồng lý tưởng”: mặt sáng, dáng cao, tính nết ôn hòa, lương ổn định — gọi là “trọn gói từ trong ra ngoài”.

Khương Lăng chỉ biết thầm nghĩ: sau này nhất định phải học anh ta cách giữ mặt mũi trong mọi tình huống. Diễn quá mượt!

Cô hơi đỏ mặt, đáp nhẹ:

“Còn phải xem anh ấy tính sao nữa. Em thì sao cũng được.”

Giọng nói, ánh mắt, biểu cảm… y như một cô gái si tình đắm đuối không lối thoát.

Các chị lớn nhìn nhau mỉm cười đầy hiểu chuyện. Con gái mới yêu ai chẳng vậy.

Nhưng hai ông lớn trong phòng thì lại nghẹn họng.

Trưởng phòng Đường nhíu mày, Lục Kiến Quốc thì hừ nhẹ trong mũi.

“Con gái gì mà… không biết e thẹn, nói thế thì quá rồi.”

Khương Lăng chẳng buồn để tâm. Hôm nay cô quyết tâm dựng bằng được hình tượng “đắm đuối bạn trai, ngoài ra không thiết gì hết”.

Tạ Lãng, Ngụy Minh? Biến sạch!

Tạ Lãng thì chẳng có lỗi, nhưng là nam chính của nguyên tác, nên phải né xa. Cô là nữ phụ, mà dính vô là... lên bảng điểm danh sớm.

Một chị khác lại lo xa:

“Tiểu Tống không phải người bản địa, hồi vào xưởng nghe nói bên nhà máy hết suất nhà tập thể rồi. Giờ đang ở đâu? Ký túc hả? Sau này cưới mà vẫn mỗi người một nơi thì sao được?”

Chị nói xong còn nhìn cô đầy chân tình:

“Em nên hỏi thử phòng hậu cần xem có trường hợp đặc biệt nào được xét ngoại lệ không. Vợ chồng mà cứ mỗi người một góc, coi sao được.”

Cả nhà máy này hầu hết là người địa phương, trường hợp kiểu Khương Lăng đúng là hiếm.

Cô vẫn giữ nụ cười:

“Dạ, để em hỏi thử.”

Dù gì trong lòng cô cũng chắc mẩm: chẳng bao giờ tới mức phải dọn về sống chung với Tống Quan Thư.

Bản thân cô không muốn, còn anh ta… nhìn cũng chẳng phải kiểu tha thiết gì.

Một chị khác hứng chí hỏi tiếp:

“Tiểu Tống không có người thân ở đây, vậy cưới rồi ở riêng hay là... về quê anh ấy sống?”

Câu này làm nụ cười Khương Lăng hơi khựng lại.

Các chị lo xa thật đấy!

Cô bèn đáp qua loa:

“Hình như… ba mẹ anh ấy đều không còn.”

Chị kia đập tay xuống bàn, reo như trúng số:

“Mồ côi là tốt nhất!”

Cả phòng quay sang nhìn, không giấu nổi vẻ sững sờ.

Chị kia vội vàng chữa cháy, mặt đỏ gay:

“Ý chị là… không có mẹ chồng thì đỡ phải sống chung, tự do hơn, ít rắc rối.”

Mọi người nín cười, không ai nói gì, nhưng ai cũng hiểu… chị nói đúng.

22

0

3 tháng trước

2 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.