0 chữ
Chương 45
Chương 45: Bạn trai em
“Bạn trai em… không phải là phó phòng Ngụy đấy chứ? Người ta có vợ rồi đó.”
Khương Lăng trợn mắt nhìn lại, vẻ mặt như vừa nghe chuyện động trời:
“Trời đất! Mọi người nghĩ gì thế? Em là thanh niên tiến bộ, tư tưởng lành mạnh. Làm sao có thể đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác được!”
Cô còn bĩu môi cho đủ bộ:
“Bạn trai em làm ở phòng kỹ thuật. Chắc mọi người cũng gặp rồi. Anh ấy tên là Tống Quan Thư.”
Vừa nghe tới cái tên này, hai ông già trong phòng, trưởng phòng Đường và Lục Kiến Quốc, còn ngơ ngác lục lọi ký ức.
Nhưng mấy chị em thì đồng loạt “à” lên như vừa ghép xong mảnh ghép cuối cùng của bức tranh gossip.
Thì ra là anh ấy!
Cái cậu cao ráo, sáng sủa, mặc đồ công nhân mà như mặc comple, người đi qua gió còn phải ngoái lại, chính là “nam thần kỹ thuật” của cả nhà máy.
Trưởng phòng Đường ho một tiếng, vẻ hơi bối rối:
“Tiểu Khương à... bạn trai em nổi tiếng thế sao?”
Lý Xuân Kiều không nén nổi, vỗ tay cái đét:
“Anh không biết hả! Cái cậu Tống ấy đẹp trai lắm nha! Đi giữa sân xưởng mà mấy cô nhà ăn còn phải rướn cổ nhìn theo!”
Đàn ông mê gái đẹp thì cũng phải chấp nhận… phụ nữ thích trai đẹp.
Lúc này trưởng phòng Đường mới hiểu ra vì sao mình chưa từng để ý.
Nam thần là gu của chị em, mà ông thì xưa nay... né mấy kiểu “chải chuốt”.
Khương Lăng mỉm cười, gật đầu tự hào:
“Chị Lý nói đúng! Bạn trai em đẹp trai thật mà.”
Cô đã sống qua thời hiện đại, app chỉnh mặt, filter mài cằm không thiếu. Nhưng dẫu có xài hết hiệu ứng, mấy người “ảo” kia cũng không có cửa so với Tống Quan Thư.
Tính cách thì khó lường, đầu óc thì phức tạp... nhưng nhan sắc? Miễn bàn.
Trưởng phòng Đường chỉ còn biết lắc đầu cười:
“Giới trẻ bây giờ yêu đương mà rạng rỡ hẳn cả phòng.”
Mọi nghi ngờ trước kia về việc Khương Lăng “dựa hơi” phó phòng Ngụy lập tức tiêu tan.
Thử hỏi, nếu được chọn giữa Tống Quan Thư và Ngụy Minh, ai tỉnh táo mà không chọn người đầu tiên?
Trước kia họ dè chừng Khương Lăng vì tưởng cô “có cửa đặc biệt”.
Giờ biết người ta yêu đương đàng hoàng, lại chọn đúng người được lòng chị em, bao nhiêu tò mò liền kéo đến:
“Cả hai quen nhau kiểu gì vậy?”
“Ngày thường hai người hay đi đâu?”
Vấn đề là... Khương Lăng chẳng biết trả lời sao, vì thật ra hai người cũng chưa kịp làm gì với nhau cho ra dáng “tình nhân”.
Nhưng không sao, yêu đương là phải biết... nói cho hay.
Cô bèn thong thả đáp:
“Anh ấy rất kiên nhẫn, cực kỳ biết quan tâm. Chỉ cần một ánh mắt là hiểu em cần gì.”
Mấy chị em trong phòng gật gù đầy ngưỡng mộ, người thì cười rạng rỡ, người thì chép miệng:
“Nhìn mặt đã thấy Tiểu Tống là người hiền lành, sống biết điều, kiểu gì cũng là người chồng tốt.”
Lục Kiến Quốc ngồi nghe mà suýt gãy răng vì ê.
Trong lòng ông gào lên: dựa vào cái gì chỉ nhìn mặt mà biết người ta tốt với vợ?
Khương Lăng trợn mắt nhìn lại, vẻ mặt như vừa nghe chuyện động trời:
“Trời đất! Mọi người nghĩ gì thế? Em là thanh niên tiến bộ, tư tưởng lành mạnh. Làm sao có thể đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác được!”
Cô còn bĩu môi cho đủ bộ:
“Bạn trai em làm ở phòng kỹ thuật. Chắc mọi người cũng gặp rồi. Anh ấy tên là Tống Quan Thư.”
Vừa nghe tới cái tên này, hai ông già trong phòng, trưởng phòng Đường và Lục Kiến Quốc, còn ngơ ngác lục lọi ký ức.
Nhưng mấy chị em thì đồng loạt “à” lên như vừa ghép xong mảnh ghép cuối cùng của bức tranh gossip.
Thì ra là anh ấy!
Cái cậu cao ráo, sáng sủa, mặc đồ công nhân mà như mặc comple, người đi qua gió còn phải ngoái lại, chính là “nam thần kỹ thuật” của cả nhà máy.
“Tiểu Khương à... bạn trai em nổi tiếng thế sao?”
Lý Xuân Kiều không nén nổi, vỗ tay cái đét:
“Anh không biết hả! Cái cậu Tống ấy đẹp trai lắm nha! Đi giữa sân xưởng mà mấy cô nhà ăn còn phải rướn cổ nhìn theo!”
Đàn ông mê gái đẹp thì cũng phải chấp nhận… phụ nữ thích trai đẹp.
Lúc này trưởng phòng Đường mới hiểu ra vì sao mình chưa từng để ý.
Nam thần là gu của chị em, mà ông thì xưa nay... né mấy kiểu “chải chuốt”.
Khương Lăng mỉm cười, gật đầu tự hào:
“Chị Lý nói đúng! Bạn trai em đẹp trai thật mà.”
Cô đã sống qua thời hiện đại, app chỉnh mặt, filter mài cằm không thiếu. Nhưng dẫu có xài hết hiệu ứng, mấy người “ảo” kia cũng không có cửa so với Tống Quan Thư.
Tính cách thì khó lường, đầu óc thì phức tạp... nhưng nhan sắc? Miễn bàn.
“Giới trẻ bây giờ yêu đương mà rạng rỡ hẳn cả phòng.”
Mọi nghi ngờ trước kia về việc Khương Lăng “dựa hơi” phó phòng Ngụy lập tức tiêu tan.
Thử hỏi, nếu được chọn giữa Tống Quan Thư và Ngụy Minh, ai tỉnh táo mà không chọn người đầu tiên?
Trước kia họ dè chừng Khương Lăng vì tưởng cô “có cửa đặc biệt”.
Giờ biết người ta yêu đương đàng hoàng, lại chọn đúng người được lòng chị em, bao nhiêu tò mò liền kéo đến:
“Cả hai quen nhau kiểu gì vậy?”
“Ngày thường hai người hay đi đâu?”
Vấn đề là... Khương Lăng chẳng biết trả lời sao, vì thật ra hai người cũng chưa kịp làm gì với nhau cho ra dáng “tình nhân”.
Nhưng không sao, yêu đương là phải biết... nói cho hay.
Cô bèn thong thả đáp:
“Anh ấy rất kiên nhẫn, cực kỳ biết quan tâm. Chỉ cần một ánh mắt là hiểu em cần gì.”
“Nhìn mặt đã thấy Tiểu Tống là người hiền lành, sống biết điều, kiểu gì cũng là người chồng tốt.”
Lục Kiến Quốc ngồi nghe mà suýt gãy răng vì ê.
Trong lòng ông gào lên: dựa vào cái gì chỉ nhìn mặt mà biết người ta tốt với vợ?
18
0
3 tháng trước
14 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
