TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Chương 47: Bà mẹ chồng “truyền kỳ”

Chị Vu Gia Phượng vừa nói “mồ côi là tốt nhất” xong thì lập tức nhận ra... lỡ lời.

Chị vội chữa:

“Không phải bảo mẹ của Tiểu Tống là người khó tính đâu nha. Ý chị là quan hệ mẹ chồng – nàng dâu từ xưa tới nay vốn khó hòa hợp. Em khỏi lo phần đó là phúc ba đời rồi!”

Sau đó, như được bật công tắc, chị bắt đầu kể về... bà mẹ chồng “truyền kỳ” của mình.

“Hồi chị sinh đứa đầu, mẹ ruột thì ở quê chăm con dâu cả, ông xã thì đón mẹ chồng lên trông chị. Mỗi tháng biếu hẳn mười đồng, mười đồng thời đó không nhỏ đâu! Thế mà bà không nấu lấy nổi bữa cơm. Chị ôm con mới sinh, giữa mùa đông rét buốt còn phải chặt rau, rửa bằng nước lạnh. Đến giờ mỗi lần thấy nước lạnh là da chị nổi gai.”

Mấy chị em trong phòng gật gù đồng cảm. Tuy câu chuyện này nghe không dưới mười lần, nhưng lần nào nghe cũng thấy... cay thay.

Lục Kiến Quốc từ trước đến nay luôn đứng về phe mẹ chồng, bèn hắng giọng chen vào:

“Chuyện qua lâu rồi, em nhắc lại làm gì? Người ta làm mẹ cũng cực. Mình là con cháu thì nên bao dung, đừng có chấp nhặt quá.”

Nghe vậy, Vu Gia Phượng lập tức quay sang, mắt trợn trừng:

“Cái bà chết tiệt đó lúc tôi ở cữ đến một ly nước ấm cũng không thèm rót! Giờ nằm liệt, bắt tôi hầu hạ từ sáng tới khuya, cơm nước giặt giũ không thiếu thứ gì. Tôi hỏi anh, tôi mang ơn nghĩa gì mà phải chịu đựng như thế?”

Các chị trong phòng lại đồng loạt gật đầu như trống múa.

Còn trưởng phòng Đường với Lục Kiến Quốc thì ngồi im thin thít. Không phải đồng tình, mà là… biết chắc có mở miệng cũng... thua.

Lục Kiến Quốc thấy tình hình có vẻ sắp “nóng”, bèn lái sang hướng khác:

“Mà nãy giờ nói chuyện, sao chỉ thấy mình em về? Phó phòng Ngụy đâu rồi?”

Khương Lăng vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ:

“Phó phòng nói đột nhiên nhớ ra có cuộc họp, nên bảo em về trước.”

Thật ra, Ngụy Minh khi đó đang trốn trong nhà vệ sinh, rút hết nửa bao thuốc mới kìm được cơn ức.

Không phải họp hành gì, mà là... chịu không nổi cảnh người mình để mắt suốt hai năm trời, giờ lại khoác tay người khác tình tứ ngay trước mặt.

Cay quá, đành lủi đi cho đỡ nhục.

Lúc trở về, trên người hắn vẫn còn vương mùi thuốc lá và... thất vọng.

Vừa bước vào phòng, hắn đã cất giọng lấy lại thế chủ động:

“Kỹ thuật viên Tống đi cùng em đúng không? Việc nhờ hậu cần xử lý thế nào rồi?”

Ngụy Minh còn cố đệm thêm:

“Em biết mà, lãnh đạo nhà máy rất tin tưởng anh. Việc lớn nhỏ gì cũng gọi anh họp cùng, nên mới không thể đi cùng em đến nơi đến chốn.”

Khương Lăng mỉm cười, giọng nhẹ như gió lướt:

“Tại anh bận nên em cũng không đến hậu cần nữa, quay về giữa chừng luôn rồi.”

Một câu nói mà Ngụy Minh như nuốt phải đá lạnh.

Không đi xin, không nịnh nọt, không cần hắn ra mặt... thế mà cô vẫn ung dung cười.

Hắn bỗng cảm thấy, cái người mình cứ tưởng dễ nắm, hình như... chưa bao giờ nằm trong tay mình thật sự.

19

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.