0 chữ
Chương 44
Chương 44: Bao giờ tổ chức cưới
“Tiểu Khương, đúng là số tốt, gặp được Tiểu Tống làm đối tượng là may mắn cả đời rồi đó.”
Khương Lăng ra vẻ đắm chìm trong hạnh phúc: “Ảnh cũng may mắn mà. Gặp được người vừa xinh vừa hiền như em thì là đại vận!”
Cả phòng cười nghiêng ngả. Đúng là trẻ trung yêu đương có khác, ngọt đến muốn sâu răng.
Trong khoảnh khắc ấy, Khương Lăng thực sự hiểu ra lý do Tống Quan Thư cố tình dựng hình tượng “chồng quốc dân” để phô diễn tình cảm. Công nhận, chiêu này dùng tốt thật, có thể chặn đứng cả đống phiền toái từ người ngoài.
“Thế hai đứa tính bao giờ tổ chức cưới?” Một chị lớn nhìn cô đầy thâm ý, giọng nhẹ nhàng: “Gặp được người như Tiểu Tống thì đừng để lỡ.”
Trong mắt các chị trong phòng, Tống Quan Thư là “người tốt trọn gói”, từ mặt mũi đến tính cách đều hoàn hảo, ai lấy được là phúc ba đời.
Khương Lăng nghĩ bụng: sau này phải học anh ta “diễn” giỏi như vậy mới được.
Cô đỏ mặt, dịu dàng đáp:
“Còn phải xem anh ấy tính sao. Em sao cũng được.”
Y hệt một cô gái si mê không lối thoát.
Các chị lớn từng trải, thấy cô vậy thì không lạ, chỉ mỉm cười thông cảm. Con gái mới yêu đều vậy cả.
Nhưng với hai ông nam trong phòng như Trưởng phòng Đường và Lục Kiến Quốc, thì biểu hiện “mất hết liêm sỉ” này lại khiến họ nuốt không trôi.
“Con gái mà phải biết e thẹn chứ, thế này thì quá rồi…”
Khương Lăng chẳng buồn quan tâm họ nghĩ gì. Hôm nay cô nhất định phải dựng cho xong cái hình tượng “yêu cuồng si, đầu óc chỉ có bạn trai”.
Trong mắt cô giờ chỉ có Tống Quan Thư. Còn mấy kẻ như Tạ Lãng, Ngụy Minh? Biến hết!
Tạ Lãng thì vô tội, chỉ là “nam chính nguyên tác”, nên phải tránh xa. Ai biểu cậu ta là vai nam chính, là người yêu định mệnh của nữ chính, cô là nữ phụ thì phải né, chạm vào là chết.
“Tiểu Tống không phải người bản địa đúng không? Hồi vào xưởng, nghe nói bên nhà máy không còn suất nhà tập thể nữa. Giờ đang ở đâu? Ký túc xá hả? Nếu hai đứa cưới, không lẽ mỗi người một nơi?”
Một chị lớn tỏ vẻ lo xa, nhắc nhở đầy chân tình: “Em nên hỏi thử hậu cần xem có trường hợp đặc biệt nào được duyệt nhà không. Hai vợ chồng không thể sống kiểu chia đôi như thế hoài được.”
Nhân viên trong nhà máy hầu hết là dân địa phương, chuyện thế này đúng là lần đầu thấy.
Khương Lăng vẫn cười tươi: “Dạ, em sẽ hỏi thử.”
Dù sao... cũng chẳng bao giờ đến mức phải sống chung với Tống Quan Thư. Bản thân cô không muốn, mà đoán chừng anh ta cũng không thiết tha gì.
Một chị khác tò mò hỏi: “Tiểu Tống không phải người bản địa, vậy sau này cưới thì ở với cha mẹ hay hai vợ chồng ở riêng?”
Câu hỏi khiến nụ cười trên mặt Khương Lăng hơi gượng lại. Các chị lo xa... thật sự quá sức.
Cô đáp đại: “Hình như ba mẹ anh ấy đều không còn.”
Chị kia lập tức đập tay xuống bàn, reo lên: “Mồ côi là tốt nhất!”
Cả phòng quay lại nhìn, mắt đầy ngạc nhiên.
Chị kia nhận ra nói lỡ lời, vội chữa: “Ý chị là... khỏi phải sống chung với mẹ chồng, đỡ khổ. Không có mẹ chồng thì đỡ rắc rối, sống tự do hơn.”
Khương Lăng ra vẻ đắm chìm trong hạnh phúc: “Ảnh cũng may mắn mà. Gặp được người vừa xinh vừa hiền như em thì là đại vận!”
Cả phòng cười nghiêng ngả. Đúng là trẻ trung yêu đương có khác, ngọt đến muốn sâu răng.
Trong khoảnh khắc ấy, Khương Lăng thực sự hiểu ra lý do Tống Quan Thư cố tình dựng hình tượng “chồng quốc dân” để phô diễn tình cảm. Công nhận, chiêu này dùng tốt thật, có thể chặn đứng cả đống phiền toái từ người ngoài.
“Thế hai đứa tính bao giờ tổ chức cưới?” Một chị lớn nhìn cô đầy thâm ý, giọng nhẹ nhàng: “Gặp được người như Tiểu Tống thì đừng để lỡ.”
Trong mắt các chị trong phòng, Tống Quan Thư là “người tốt trọn gói”, từ mặt mũi đến tính cách đều hoàn hảo, ai lấy được là phúc ba đời.
Cô đỏ mặt, dịu dàng đáp:
“Còn phải xem anh ấy tính sao. Em sao cũng được.”
Y hệt một cô gái si mê không lối thoát.
Các chị lớn từng trải, thấy cô vậy thì không lạ, chỉ mỉm cười thông cảm. Con gái mới yêu đều vậy cả.
Nhưng với hai ông nam trong phòng như Trưởng phòng Đường và Lục Kiến Quốc, thì biểu hiện “mất hết liêm sỉ” này lại khiến họ nuốt không trôi.
“Con gái mà phải biết e thẹn chứ, thế này thì quá rồi…”
Khương Lăng chẳng buồn quan tâm họ nghĩ gì. Hôm nay cô nhất định phải dựng cho xong cái hình tượng “yêu cuồng si, đầu óc chỉ có bạn trai”.
Trong mắt cô giờ chỉ có Tống Quan Thư. Còn mấy kẻ như Tạ Lãng, Ngụy Minh? Biến hết!
Tạ Lãng thì vô tội, chỉ là “nam chính nguyên tác”, nên phải tránh xa. Ai biểu cậu ta là vai nam chính, là người yêu định mệnh của nữ chính, cô là nữ phụ thì phải né, chạm vào là chết.
Một chị lớn tỏ vẻ lo xa, nhắc nhở đầy chân tình: “Em nên hỏi thử hậu cần xem có trường hợp đặc biệt nào được duyệt nhà không. Hai vợ chồng không thể sống kiểu chia đôi như thế hoài được.”
Nhân viên trong nhà máy hầu hết là dân địa phương, chuyện thế này đúng là lần đầu thấy.
Khương Lăng vẫn cười tươi: “Dạ, em sẽ hỏi thử.”
Dù sao... cũng chẳng bao giờ đến mức phải sống chung với Tống Quan Thư. Bản thân cô không muốn, mà đoán chừng anh ta cũng không thiết tha gì.
Một chị khác tò mò hỏi: “Tiểu Tống không phải người bản địa, vậy sau này cưới thì ở với cha mẹ hay hai vợ chồng ở riêng?”
Cô đáp đại: “Hình như ba mẹ anh ấy đều không còn.”
Chị kia lập tức đập tay xuống bàn, reo lên: “Mồ côi là tốt nhất!”
Cả phòng quay lại nhìn, mắt đầy ngạc nhiên.
Chị kia nhận ra nói lỡ lời, vội chữa: “Ý chị là... khỏi phải sống chung với mẹ chồng, đỡ khổ. Không có mẹ chồng thì đỡ rắc rối, sống tự do hơn.”
18
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
