0 chữ
Chương 43
Chương 43: Cắt đuôi đào hoa
Khương Lăng vừa rồi rõ là cố tình “cắt đuôi đào hoa”. Có điều… cô diễn hơi quá.
Ngứa ngáy cả ruột gan?
Câu này, chắc chắn không phải thật.
Tống Quan Thư mỉm cười, ánh mắt dịu lại:
“Cảm ơn phó phòng Ngụy đã quan tâm tới Khương Lăng trong thời gian qua.”
Anh cúi đầu, lông mi dày và rậm, ánh mắt trầm tĩnh như phủ một lớp sáng ấm.
Giọng anh rất nhẹ, nhưng từng chữ như rơi xuống mặt nước:
“Tiểu Khương nếu có chuyện gì khó xử ở phòng tài vụ, cứ tìm anh. Anh sẽ cố gắng giúp.”
Khương Lăng hơi sững người.
Cô không ngờ Tống Quan Thư lại... đứng về phía mình.
Trong nguyên tác, anh ta đâu có hiền lành đến vậy.
Bên ngoài ôn hòa, bên trong lạnh lùng, thích nhìn người khác luống cuống. Cô đã chuẩn bị tinh thần sẵn để ứng phó với một màn “đánh úp không hợp tác”.
Ai dè phối hợp còn trơn tru hơn cả bản thân cô nghĩ ra.
Ngụy Minh thì như bị “tạt nguyên tô cơm chó” vào mặt.
Tức nhất là... người mà hắn mơ mộng mãi chẳng với tới, nay lại rõ ràng đã có chủ.
Sắc mặt hắn sầm xuống ngay:
“Tiểu Khương à, tôi chợt nhớ có cuộc họp. Không đi cùng cô được. Để Tiểu Tống đưa cô đi nhé.”
Chẳng kiếm chác được gì, hắn cũng chẳng buồn đóng vai người tử tế nữa.
Thực ra trong bụng vẫn muốn cho Khương Lăng thấy: đàn ông có giá phải có chức quyền. Còn dạng “mặt đẹp nhưng rỗng ruột” như Tống Quan Thư thì chẳng lo được gì cả.
Khương Lăng vui vẻ vẫy tay:
“Trưởng phòng đi thong thả nhé!”
Hành lang chỉ còn lại hai người. Không còn ai xem, Tống Quan Thư cũng thôi không “diễn” nữa.
Còn Khương Lăng, tự nhiên lại thấy... bí lời.
Bình thường vẫn có người tìm đến phòng kỹ thuật hỏi Tống Quan Thư, nhưng chưa ai khiến anh nán lại lâu như hôm nay. Trong phòng kỹ thuật, mấy đồng nghiệp lấp ló sau cửa sổ, hóng chẳng sót chữ nào.
Khương Lăng nghĩ: không thể để anh ta nhìn ra mình đang lo.
Phải bình tĩnh. Tự nhiên. Thậm chí... thân thiết một chút.
Nghĩ vậy, miệng cô buột ra câu:
“Anh có đồ ăn vặt trong phòng không?”
Tống Quan Thư hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu.
“Cho em một ít.”
Vừa nói xong, Khương Lăng chỉ muốn đập đầu vào tường.
Cô quay mặt, đứng đối diện bức tường hành lang, thầm mắng mình: hết chuyện để nói rồi chắc?
Một lát sau, Tống Quan Thư bước ra, trên tay là một túi bột mạch nha.
“Chỉ còn nửa túi. Ở nhà anh còn một túi nguyên, mai đem cho em.”
Túi này vốn là quà anh định mang sang nhà họ Khương hôm ra mắt. Nhưng hôm đó, Khương Lăng bị bố mắng, nổi giận xách hết quà ra đi.
Tống Quan Thư không phải kiểu người thích ăn ngọt. Tiền lương anh nhận cao, nhưng chi tiêu rất ít. Mấy thứ như bột mạch nha, nếu không vì làm quà, chắc anh cũng chẳng mua làm gì.
Ngứa ngáy cả ruột gan?
Câu này, chắc chắn không phải thật.
Tống Quan Thư mỉm cười, ánh mắt dịu lại:
“Cảm ơn phó phòng Ngụy đã quan tâm tới Khương Lăng trong thời gian qua.”
Anh cúi đầu, lông mi dày và rậm, ánh mắt trầm tĩnh như phủ một lớp sáng ấm.
Giọng anh rất nhẹ, nhưng từng chữ như rơi xuống mặt nước:
“Tiểu Khương nếu có chuyện gì khó xử ở phòng tài vụ, cứ tìm anh. Anh sẽ cố gắng giúp.”
Khương Lăng hơi sững người.
Cô không ngờ Tống Quan Thư lại... đứng về phía mình.
Trong nguyên tác, anh ta đâu có hiền lành đến vậy.
Bên ngoài ôn hòa, bên trong lạnh lùng, thích nhìn người khác luống cuống. Cô đã chuẩn bị tinh thần sẵn để ứng phó với một màn “đánh úp không hợp tác”.
Ngụy Minh thì như bị “tạt nguyên tô cơm chó” vào mặt.
Tức nhất là... người mà hắn mơ mộng mãi chẳng với tới, nay lại rõ ràng đã có chủ.
Sắc mặt hắn sầm xuống ngay:
“Tiểu Khương à, tôi chợt nhớ có cuộc họp. Không đi cùng cô được. Để Tiểu Tống đưa cô đi nhé.”
Chẳng kiếm chác được gì, hắn cũng chẳng buồn đóng vai người tử tế nữa.
Thực ra trong bụng vẫn muốn cho Khương Lăng thấy: đàn ông có giá phải có chức quyền. Còn dạng “mặt đẹp nhưng rỗng ruột” như Tống Quan Thư thì chẳng lo được gì cả.
Khương Lăng vui vẻ vẫy tay:
“Trưởng phòng đi thong thả nhé!”
Hành lang chỉ còn lại hai người. Không còn ai xem, Tống Quan Thư cũng thôi không “diễn” nữa.
Còn Khương Lăng, tự nhiên lại thấy... bí lời.
Bình thường vẫn có người tìm đến phòng kỹ thuật hỏi Tống Quan Thư, nhưng chưa ai khiến anh nán lại lâu như hôm nay. Trong phòng kỹ thuật, mấy đồng nghiệp lấp ló sau cửa sổ, hóng chẳng sót chữ nào.
Phải bình tĩnh. Tự nhiên. Thậm chí... thân thiết một chút.
Nghĩ vậy, miệng cô buột ra câu:
“Anh có đồ ăn vặt trong phòng không?”
Tống Quan Thư hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu.
“Cho em một ít.”
Vừa nói xong, Khương Lăng chỉ muốn đập đầu vào tường.
Cô quay mặt, đứng đối diện bức tường hành lang, thầm mắng mình: hết chuyện để nói rồi chắc?
Một lát sau, Tống Quan Thư bước ra, trên tay là một túi bột mạch nha.
“Chỉ còn nửa túi. Ở nhà anh còn một túi nguyên, mai đem cho em.”
Túi này vốn là quà anh định mang sang nhà họ Khương hôm ra mắt. Nhưng hôm đó, Khương Lăng bị bố mắng, nổi giận xách hết quà ra đi.
Tống Quan Thư không phải kiểu người thích ăn ngọt. Tiền lương anh nhận cao, nhưng chi tiêu rất ít. Mấy thứ như bột mạch nha, nếu không vì làm quà, chắc anh cũng chẳng mua làm gì.
17
0
3 tháng trước
16 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
