0 chữ
Chương 28
Chương 28: Một đóa hoa lạ đời
Cậu ta ngập ngừng nói: “Chị ba dọn ra ký túc xá ở cũng tốt… so với ở nhà chắc còn dễ chịu hơn.”
Khương Liên cau mày: “Để hàng xóm biết thì mất mặt lắm.”
Khương Lăng đưa tay khoác lấy vai chị, vẫy vẫy tay với em trai: “Chị cả à, chị lập gia đình rồi, mấy chuyện lặt vặt trong nhà mình cũng đừng lo quá.”
Khương Lập Võ vẫn muốn chạy theo hỏi thêm đầu đuôi, nhưng hai chị em đã đi khuất trong bóng tối. Cậu ta đành xách túi quay về nhà.
Không khí trong nhà nặng nề khó tả.
Mấy nhà bên cạnh đã ăn cơm xong từ lâu. Trong bếp tập thể, Tôn Nhất Lan mặt mày sa sầm đang lúi húi nấu nướng.
Khương Lập Võ vừa bước vào nhà, liền thu người lại như chuột thấy mèo, chẳng dám thở mạnh.
Khương Lăng dọn đi, trong nhà dường như thiếu hẳn một người có thể trò chuyện. Cậu ta chẳng hợp với vợ chồng anh trai, mà lại càng không dám mở lời với người cha đang nổi trận lôi đình.
Đến khi nằm trên giường, trong đầu Khương Lập Võ vẫn quay mòng mòng: Khương Lăng rốt cuộc vì chuyện gì mà cãi nhau với cha đến mức bị đuổi đi? Còn người đàn ông đứng bên cạnh chị khi nãy… rốt cuộc là ai?
Khu tập thể nhà máy hóa mỹ phẩm về đêm vắng lặng, đèn đường lác đác, ánh sáng mờ nhòe phủ lên mặt đường loang lổ.
Khương Lăng từ trong túi hành lý lục lọi một lúc, rồi lôi ra hai lon quả hộp cùng một túi bột mạch nha.
Vừa thấy mấy món ấy, Khương Liên thoáng sững người: “Đây chẳng phải là…”
Chưa kịp hỏi xong, Khương Lăng đã nhét hai lon cam hộp vào túi áo bông của chị: “Mang về cho bọn nhỏ ăn.”
Túi vải đựng bột mạch nha thì cô móc lên ghi-đông xe đạp của Tống Quan Thư: “Cái này anh đem về mà dùng.”
Lần đầu tiên trong đời, Tống Quan Thư gặp cảnh quà cáp mang tới nhà người khác lại bị mang trả về y nguyên.
Khương Lăng đúng thật là... một đóa hoa lạ đời.
Thế nhưng, cái cách cô làm lại khiến người ta cảm thấy... hả dạ.
Khương Liên chọc nhẹ ngón tay lên trán em, nửa trách nửa thương: “Ba mẹ chắc chắn sẽ giận lắm, lần này khó mà tha thứ được. Sau này làm việc gì cũng nên nghĩ đến hậu quả một chút.”
Cô thật sự không hiểu nổi tình hình hôm nay lại xoay ra thế này. Lẽ ra hôm nay chỉ là chuyện đưa người yêu về ra mắt, cuối cùng ba người bị “tống cổ” ra ngoài.
Khương Lăng nhún vai: chính là vì đã nghĩ tới hậu quả, nên mới quyết định như vậy.
Nghĩ đến vẻ mặt tức giận của cha mẹ, cô lại thấy cả người nhẹ nhõm.
Khương Liên cau mày: “Để hàng xóm biết thì mất mặt lắm.”
Khương Lăng đưa tay khoác lấy vai chị, vẫy vẫy tay với em trai: “Chị cả à, chị lập gia đình rồi, mấy chuyện lặt vặt trong nhà mình cũng đừng lo quá.”
Khương Lập Võ vẫn muốn chạy theo hỏi thêm đầu đuôi, nhưng hai chị em đã đi khuất trong bóng tối. Cậu ta đành xách túi quay về nhà.
Không khí trong nhà nặng nề khó tả.
Mấy nhà bên cạnh đã ăn cơm xong từ lâu. Trong bếp tập thể, Tôn Nhất Lan mặt mày sa sầm đang lúi húi nấu nướng.
Khương Lập Võ vừa bước vào nhà, liền thu người lại như chuột thấy mèo, chẳng dám thở mạnh.
Khương Lăng dọn đi, trong nhà dường như thiếu hẳn một người có thể trò chuyện. Cậu ta chẳng hợp với vợ chồng anh trai, mà lại càng không dám mở lời với người cha đang nổi trận lôi đình.
Khu tập thể nhà máy hóa mỹ phẩm về đêm vắng lặng, đèn đường lác đác, ánh sáng mờ nhòe phủ lên mặt đường loang lổ.
Khương Lăng từ trong túi hành lý lục lọi một lúc, rồi lôi ra hai lon quả hộp cùng một túi bột mạch nha.
Vừa thấy mấy món ấy, Khương Liên thoáng sững người: “Đây chẳng phải là…”
Chưa kịp hỏi xong, Khương Lăng đã nhét hai lon cam hộp vào túi áo bông của chị: “Mang về cho bọn nhỏ ăn.”
Túi vải đựng bột mạch nha thì cô móc lên ghi-đông xe đạp của Tống Quan Thư: “Cái này anh đem về mà dùng.”
Lần đầu tiên trong đời, Tống Quan Thư gặp cảnh quà cáp mang tới nhà người khác lại bị mang trả về y nguyên.
Thế nhưng, cái cách cô làm lại khiến người ta cảm thấy... hả dạ.
Khương Liên chọc nhẹ ngón tay lên trán em, nửa trách nửa thương: “Ba mẹ chắc chắn sẽ giận lắm, lần này khó mà tha thứ được. Sau này làm việc gì cũng nên nghĩ đến hậu quả một chút.”
Cô thật sự không hiểu nổi tình hình hôm nay lại xoay ra thế này. Lẽ ra hôm nay chỉ là chuyện đưa người yêu về ra mắt, cuối cùng ba người bị “tống cổ” ra ngoài.
Khương Lăng nhún vai: chính là vì đã nghĩ tới hậu quả, nên mới quyết định như vậy.
Nghĩ đến vẻ mặt tức giận của cha mẹ, cô lại thấy cả người nhẹ nhõm.
23
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
