0 chữ
Chương 29
Chương 29: Dám làm gì có lỗi với nó
Cô quay sang nói với Tống Quan Thư: “Anh về trước đi. Em và chị hai đến ký túc xá nghỉ tạm một đêm.”
Tống Quan Thư đáp ngay: “Hai cô gái đi buổi tối không an toàn. Anh đưa hai người đến nơi rồi mới về.”
Bị mất mặt trước mặt em rể thế này, Khương Liên vừa thấy ngượng, vừa lo liệu chuyện này sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của em gái trong lòng anh ta hay không.
“Tiểu Tống à, làm em chê cười rồi. Ba tính nóng nhưng không phải người xấu đâu, nếu tiếp xúc nhiều hơn, cậu sẽ thấy ông là người rất ngay thẳng.” Khương Liên vẫn cố giữ thể diện cho em gái. “Khương Lăng là con gái út trong nhà, được ba mẹ cưng nhất đấy.”
Khương Lăng nhìn lên trần nhà bất lực, chị cô đúng là có năng khiếu nói sai sự thật. Mới lúc nãy Khương Chí Phúc còn giơ tay định tát cô, giờ lại thành người thương cô nhất.
“Sau này nếu em dám làm gì có lỗi với nó, đừng nói ba mẹ, cả mấy chị em tụi chị cũng không tha cho em đâu.”
Lẽ ra câu này phải do Khương Chí Phúc hay Khương Lập Văn nói ra mới đúng. Nhưng đành chịu, không trông mong gì được ở hai người đàn ông nhà họ Khương, chỉ còn Khương Liên đứng ra.
Đối mặt với một kẻ thù dai như Tống Quan Thư, nói kiểu này chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết. Khương Lăng hốt hoảng bịt miệng chị lại, cười gượng: “Chị em đùa đó, chính vì tin anh là người tốt, sẽ không bắt nạt em, nên mới dám nói vậy.”
Cô đang lo anh ta có tức giận không, thì nghe một giọng nói lành lạnh vang lên từ trong bóng tối: “Khương Lăng, em sợ anh sao?”
Cô giật nảy mình. Câu hỏi đột ngột khiến toàn thân cô lạnh sống lưng.
Người này đúng là nhạy bén đến mức đáng sợ.
Tất nhiên không thể thừa nhận rồi. Khương Lăng liều mạng nói bừa: “Vớ vẩn, em yêu anh còn không hết nữa là! Sao mà sợ anh được chứ?”
Cô vội nghiêng đầu nhìn phản ứng của anh ta. Trong màn đêm, đôi mắt Tống Quan Thư lạnh như băng. Nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, anh ta lại lập tức nở một nụ cười dịu dàng, hoàn mỹ đến giả tạo, y như thường lệ.
Biến đổi quá nhanh khiến người ta cảm giác như... tất cả chỉ là ảo giác.
Khương Liên đứng bên khẽ nhăn mặt. Trước giờ chị chưa từng để ý, nhưng hóa ra em gái mình... nói chuyện lại sến súa đến vậy.
Ký túc xá công nhân cách khu nhà tập thể không xa. Hai chị em đến nơi vừa đúng lúc phòng trực chuẩn bị khóa cửa.
Nhà máy cấp nhà ở không lớn, phần lớn gia đình đều phải chen chúc vài thế hệ trong một căn. Ngày thường ráng gồng còn ổn, nhưng nếu có họ hàng ở quê lên chơi thì kiểu gì cũng phải nhờ ký túc xá.
Tống Quan Thư đáp ngay: “Hai cô gái đi buổi tối không an toàn. Anh đưa hai người đến nơi rồi mới về.”
Bị mất mặt trước mặt em rể thế này, Khương Liên vừa thấy ngượng, vừa lo liệu chuyện này sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của em gái trong lòng anh ta hay không.
“Tiểu Tống à, làm em chê cười rồi. Ba tính nóng nhưng không phải người xấu đâu, nếu tiếp xúc nhiều hơn, cậu sẽ thấy ông là người rất ngay thẳng.” Khương Liên vẫn cố giữ thể diện cho em gái. “Khương Lăng là con gái út trong nhà, được ba mẹ cưng nhất đấy.”
Khương Lăng nhìn lên trần nhà bất lực, chị cô đúng là có năng khiếu nói sai sự thật. Mới lúc nãy Khương Chí Phúc còn giơ tay định tát cô, giờ lại thành người thương cô nhất.
Lẽ ra câu này phải do Khương Chí Phúc hay Khương Lập Văn nói ra mới đúng. Nhưng đành chịu, không trông mong gì được ở hai người đàn ông nhà họ Khương, chỉ còn Khương Liên đứng ra.
Đối mặt với một kẻ thù dai như Tống Quan Thư, nói kiểu này chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết. Khương Lăng hốt hoảng bịt miệng chị lại, cười gượng: “Chị em đùa đó, chính vì tin anh là người tốt, sẽ không bắt nạt em, nên mới dám nói vậy.”
Cô đang lo anh ta có tức giận không, thì nghe một giọng nói lành lạnh vang lên từ trong bóng tối: “Khương Lăng, em sợ anh sao?”
Cô giật nảy mình. Câu hỏi đột ngột khiến toàn thân cô lạnh sống lưng.
Người này đúng là nhạy bén đến mức đáng sợ.
Cô vội nghiêng đầu nhìn phản ứng của anh ta. Trong màn đêm, đôi mắt Tống Quan Thư lạnh như băng. Nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, anh ta lại lập tức nở một nụ cười dịu dàng, hoàn mỹ đến giả tạo, y như thường lệ.
Biến đổi quá nhanh khiến người ta cảm giác như... tất cả chỉ là ảo giác.
Khương Liên đứng bên khẽ nhăn mặt. Trước giờ chị chưa từng để ý, nhưng hóa ra em gái mình... nói chuyện lại sến súa đến vậy.
Ký túc xá công nhân cách khu nhà tập thể không xa. Hai chị em đến nơi vừa đúng lúc phòng trực chuẩn bị khóa cửa.
Nhà máy cấp nhà ở không lớn, phần lớn gia đình đều phải chen chúc vài thế hệ trong một căn. Ngày thường ráng gồng còn ổn, nhưng nếu có họ hàng ở quê lên chơi thì kiểu gì cũng phải nhờ ký túc xá.
22
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
