0 chữ
Chương 27
Chương 27: Sao chị lại về vậy?
Cậu không dám bước tiếp, thì “con ma” ấy lại chủ động đi xuống, càng lúc càng gần. Đến khi thấy rõ mặt, cậu thở phào: “Chị cả?”
Là người quen thì chẳng còn gì phải sợ, cậu vỗ vỗ ngực: “Sao chị lại về vậy? Hôm nay có chuyện gì đặc biệt à?”
Nói vậy cũng chẳng sai. Mới cách đây chưa đến một tuần, nhà tổ chức đám cưới ngay dịp sát rằm tháng Giêng, Khương Liên vừa mới về nhà không bao lâu.
Khương Liên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, không trả lời câu hỏi của em mà hỏi ngược lại: “Trên trường ăn uống đủ no chứ?”
Vừa nói, chị vừa thò tay vào túi, định lấy tiền và tem phiếu đưa cho cậu.
Khương Lập Võ đang tuổi ăn tuổi lớn, chị sợ em đói bụng.
Cậu lùi lại hai bước, vội xua tay: “Tiền tiêu vặt chị ba cho em vẫn còn, chị để dành tiền mà mua kẹo cho con chị ăn.”
Cậu nhận tiền của Khương Lăng là vì chị ba còn độc thân, chưa có gánh nặng. Còn chị cả thì khác, có chồng, có gia đình riêng, sao có thể cứ mãi móc tiền về nhà mẹ đẻ?
Vả lại chị cả còn phải nuôi con nhỏ, đâu thể tiêu xài tùy tiện.
Cậu chợt thấy tay Khương Lăng xách theo một túi hành lý lớn, chính là túi được đặt ở góc phòng ngủ ba mẹ, đựng toàn đồ dùng thường ngày của chị ba.
Khương Lập Võ thấy sắc mặt ba người có phần lạ lạ, cũng tò mò bước theo xuống lầu.
Gió đêm lạnh buốt, Khương Liên lên tiếng trước, giọng nói hơi gượng gạo: “Đừng tiễn nữa, em mau quay về đi.”
Khương Lập Võ vẫn chưa hiểu chuyện gì, ánh mắt lướt qua người đàn ông lạ đứng cạnh chị ba, trong lòng tò mò lắm, nhưng đang có mặt người ngoài nên không tiện hỏi.
Xuống đến dưới lầu, Khương Liên mới sực nhớ ra chuyện quan trọng: “Em xách theo hành lý thế này là định...”
Khương Lăng đáp thản nhiên: “Em chuyển sang ở ký túc xá công nhân.”
Khương Liên bất chợt nhớ tới chuyện hồi chiều mình vào phòng tài vụ tìm Khương Lăng, chẳng lẽ con bé đã sớm đoán được sẽ bị cha đuổi khỏi nhà nên mới chủ động xin chuyển sang khu tập thể?
Nhưng nếu đã biết trước chuyện sẽ xảy ra, sao lại không tìm cách tránh đi?
Mang theo tâm niệm “một nhà yên ổn là trên hết”, Khương Liên nhỏ nhẹ khuyên nhủ:
“Ba mình vốn là vậy, bao nhiêu năm rồi, em còn lạ tính ba à? Nghe lời chị, quay lại nhận lỗi một câu là xong thôi, đừng cứng đầu nữa.”
Lúc này, Khương Lập Võ cuối cùng cũng đoán được đầu đuôi sự việc: khi anh không có nhà, ba lại to tiếng với chị ba, mà Khương Lăng không chịu nhún nhường, nên ông giở chiêu cũ, dọa đuổi ra khỏi nhà.
Là người quen thì chẳng còn gì phải sợ, cậu vỗ vỗ ngực: “Sao chị lại về vậy? Hôm nay có chuyện gì đặc biệt à?”
Nói vậy cũng chẳng sai. Mới cách đây chưa đến một tuần, nhà tổ chức đám cưới ngay dịp sát rằm tháng Giêng, Khương Liên vừa mới về nhà không bao lâu.
Khương Liên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, không trả lời câu hỏi của em mà hỏi ngược lại: “Trên trường ăn uống đủ no chứ?”
Vừa nói, chị vừa thò tay vào túi, định lấy tiền và tem phiếu đưa cho cậu.
Khương Lập Võ đang tuổi ăn tuổi lớn, chị sợ em đói bụng.
Cậu lùi lại hai bước, vội xua tay: “Tiền tiêu vặt chị ba cho em vẫn còn, chị để dành tiền mà mua kẹo cho con chị ăn.”
Vả lại chị cả còn phải nuôi con nhỏ, đâu thể tiêu xài tùy tiện.
Cậu chợt thấy tay Khương Lăng xách theo một túi hành lý lớn, chính là túi được đặt ở góc phòng ngủ ba mẹ, đựng toàn đồ dùng thường ngày của chị ba.
Khương Lập Võ thấy sắc mặt ba người có phần lạ lạ, cũng tò mò bước theo xuống lầu.
Gió đêm lạnh buốt, Khương Liên lên tiếng trước, giọng nói hơi gượng gạo: “Đừng tiễn nữa, em mau quay về đi.”
Khương Lập Võ vẫn chưa hiểu chuyện gì, ánh mắt lướt qua người đàn ông lạ đứng cạnh chị ba, trong lòng tò mò lắm, nhưng đang có mặt người ngoài nên không tiện hỏi.
Xuống đến dưới lầu, Khương Liên mới sực nhớ ra chuyện quan trọng: “Em xách theo hành lý thế này là định...”
Khương Liên bất chợt nhớ tới chuyện hồi chiều mình vào phòng tài vụ tìm Khương Lăng, chẳng lẽ con bé đã sớm đoán được sẽ bị cha đuổi khỏi nhà nên mới chủ động xin chuyển sang khu tập thể?
Nhưng nếu đã biết trước chuyện sẽ xảy ra, sao lại không tìm cách tránh đi?
Mang theo tâm niệm “một nhà yên ổn là trên hết”, Khương Liên nhỏ nhẹ khuyên nhủ:
“Ba mình vốn là vậy, bao nhiêu năm rồi, em còn lạ tính ba à? Nghe lời chị, quay lại nhận lỗi một câu là xong thôi, đừng cứng đầu nữa.”
Lúc này, Khương Lập Võ cuối cùng cũng đoán được đầu đuôi sự việc: khi anh không có nhà, ba lại to tiếng với chị ba, mà Khương Lăng không chịu nhún nhường, nên ông giở chiêu cũ, dọa đuổi ra khỏi nhà.
23
0
3 tháng trước
9 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
