TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26: Đuổi ra khỏi nhà

Cả nhà chẳng có lấy một ai đứng ra can ngăn, vợ chồng Khương Lập Văn thì chỉ hận bố mình ra tay chưa đủ mạnh, đứng bên cạnh âm thầm cổ vũ.

Khương Lăng cụp mắt, giọng bình thản: “Tiếc là trên đời không có thuốc hối hận. Nếu bây giờ ba đánh chết bọn con, thì gọi là gϊếŧ người. Ba không muốn cả nhà máy biết ba đánh con chứ? Mà một khi chuyện bung ra, chắc gì ai còn yên thân được?”

Khương Liên giật nhẹ tay áo em gái, khẽ nhắc: “Nhỏ tiếng thôi, dù sao cũng là cha mẹ sinh ra mình.”

Khương Chí Phúc là kiểu đàn ông gia trưởng cố chấp, luôn cho rằng vợ con là tài sản riêng, đánh mắng thế nào cũng là chuyện trong nhà, chẳng ai có quyền can thiệp, kể cả là giám đốc xưởng.

Nhưng ông ta cũng chẳng phải người gan lì bất chấp. Nghe giọng Khương Lăng cứng rắn, trong lòng cũng hơi lăn tăn.

Trong mắt ông ta, chỉ có con gái đầu là ngoan hiền. Hai đứa sau đều khó bảo. Đứa thứ hai từng dám tố cáo ông lên xưởng. Trước đây còn nghĩ đứa út không đến nỗi… giờ thì khỏi nói.

Đã làm độc tài trong nhà nhiều năm, Khương Chí Phúc có cách nắm thóp người khác, cách ông ưa dùng nhất, chính là “đuổi ra khỏi nhà”.

Vợ ông không còn chỗ nương thân bên nhà ngoại, một khi bị đuổi khỏi khu tập thể, bà sẽ chẳng khác gì lang thang ngoài đường.

Vợ còn thế, huống gì đám con cái.

Chỉ cần ông nói “đuổi ra khỏi nhà”, đứa nào cũng sẽ lập tức ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi.

Cách này, ông rất ít dùng, bình thường chỉ cần nắm tay lại là đủ giải quyết.

Lần này, ông giận đến tím mặt, gầm lên:

“Đây là nhà của tao, đứa nào không phục thì cút hết cho tao!”

Trong lòng Khương Lăng khẽ lắc đầu, Khương Chí Phúc mấy chục năm rồi mà vẫn chẳng khá lên được tí nào.

Bị đuổi khỏi nhà vốn là chuyện động trời. Thói quen từ nhỏ khiến Khương Liên lập tức cúi đầu nhận lỗi thay em: “Ba, Khương Lăng nó không cố ý đâu, ba đừng giận.”

Khương Lăng chẳng nói chẳng rằng, chạy vù vào phòng ngủ lớn, xách ngay hành lý mà nguyên chủ đã thu dọn sẵn từ trước.

Lúc thấy hộp sữa mạch nha và lon cam ngào đường bị vứt bừa trên giường, cô dừng lại một chút, rồi nhanh chóng lao ra khỏi phòng.

Cô kéo tay Khương Liên một bên, tay kia kéo theo Tống Quan Thư. Trước khi rời đi còn lạnh lùng để lại một câu: “Đi thì đi!”

Tối hôm đó, Khương Lập Võ tan học muộn, về nhà sau giờ tự học. Cầu thang không có đèn, cậu lần mò từng bước một lên tầng. Bỗng thấy có người đứng lặng dưới cầu thang, cậu giật bắn cả người, tưởng mình gặp ma.

22

0

3 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.