TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 19: Niềm vui của người này

Một câu đơn giản, lại khiến Tạ Lãng nghe mà như có ai vừa dội nước lạnh lên đầu.

Niềm vui của người này… là nỗi buồn của người khác.

Tạ Lãng mặt mày ủ rũ, còn Tống Quan Thư thì… khỏi nói, tâm trạng đang rạo rực như ăn Tết.

Khương Liên thầm gật đầu, thanh niên này đúng là biết điều, cư xử rất phải phép.

Trước đây chị từng nghiêng về phía Tạ Lãng hơn, nhưng giờ cán cân trong lòng chị đã nghiêng hẳn về phía Tống Quan Thư.

Cậu thanh niên này quả thực rất đẹp trai, đẹp kiểu điển trai như tài tử trong phim, ăn nói nhẹ nhàng nhã nhặn, lại cư xử với Khương Lăng cũng không tệ.

“Tiểu Tống làm ở phân xưởng mình à?” Khương Liên hỏi.

“Vâng, em làm bên phòng kỹ thuật.”

Tạ Lãng chen vào: “Anh Tống là sinh viên khóa đầu tiên sau khi phục hồi kỳ thi đại học đấy ạ.”

Cậu tiếc rẻ nói thêm: “Hồi đó em cũng nộp đơn thi Đại học Bắc Thành, nhưng học lực không đủ nên trượt. Còn anh Tống thì… giỏi thật.”

Giọng nói đầy vẻ ngưỡng mộ xen chút buồn bã, cứ như mọi thứ cậu muốn có, Tống Quan Thư đều dễ dàng đạt được.

Từ giấy báo trúng tuyển đại học mơ ước, đến cô gái cậu thầm thích bao năm.

Khương Lăng thoáng nhìn cậu với ánh mắt đầy thông cảm. Năm đó đúng là kỳ thi đầu tiên được tổ chức lại, Tạ Lãng đang học cấp ba nên đương nhiên tham gia, chỉ tiếc là không đậu. Người sao chép nguyện vọng của cậu, Tống Quan Thư, lại đậu.

Tạ Lãng không phải kẻ ngốc, nhưng đối thủ của cậu lại là thiên tài. Cứ luôn bị so sánh như thế, cảm giác thất bại là điều khó tránh khỏi.

Từ khi đọc hơn nửa quyển truyện gốc, Khương Lăng vẫn không hiểu vì sao Tống Quan Thư lại ghét Tạ Lãng đến vậy.

Tạ Lãng là kiểu người luôn vui vẻ, không có địch ý với ai, càng chẳng phải kiểu sẽ khıêυ khí©h người khác.

Khương Liên lại hỏi: “Ba mẹ em làm nghề gì?”

Dù thời nào đi nữa, gia thế vẫn luôn là tiêu chí quan trọng trong việc xem mắt, chọn rể.

Tống Quan Thư điềm đạm đáp: “Cả ba mẹ em đều đã qua đời rồi.”

Tạ Lãng đúng là người tốt hiếm có, dù Tống Quan Thư cướp người trong mộng của mình, cậu vẫn đứng ra bênh vực: “Anh Tống là người rất có năng lực.”

“Đúng thế.” Khương Lăng phụ họa.

Khương Liên lườm Khương Lăng một cái đầy ẩn ý, đúng là chị vợ nhìn em rể, càng nhìn càng thuận mắt.

“Dù sao hai đứa cũng đã có giấy kết hôn, tối nay chị đưa hai đứa về nhà một chuyến, cũng phải thông báo với ba mẹ một tiếng.”

23

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.