0 chữ
Chương 18
Chương 18: Cứ đánh em cũng được
Chị cả xuống tay không nhẹ chút nào.
“Chị ơi, chị nhẹ tay thôi!” Người đầu tiên phản ứng không phải “chồng chính hiệu” là Tống Quan Thư, mà là… Tạ Lãng, bạn học cấp ba.
Tống Quan Thư lúc này mới bước lên một bước, đứng chắn trước mặt Khương Lăng: “Chị à, có gì thì nói từ từ, đừng ra tay với Khương Lăng.”
Tống Quan Thư nhìn sang Khương Liên, giọng trầm tĩnh: “Chị cả, mọi chuyện đều do em, nếu chị giận thì cứ đánh em cũng được.”
Khương Lăng nhìn trời đầy bất mãn. Thật giả dối. Nếu anh thật sự đau lòng vì cô, sao không lên tiếng từ đầu? Đợi đến lúc cô “tới công chuyện” mới nhảy ra làm “người tốt”, đúng là diễn kịch tài tình.
Khương Liên đâu biết bản chất hắn ra sao, chỉ thấy người này văn nhã, hành xử có chừng mực, lại biết đứng ra bảo vệ em gái, đúng là mẫu đàn ông tử tế hiếm có.
Tạ Lãng thì hạ thấp giọng nhắc nhở: “Còn đang ở trong nhà máy đấy, mọi người nói nhỏ thôi, để người khác nghe thấy không hay cho danh tiếng của Khương Lăng.”
Khương Liên đến nước này cũng không thể không nhìn ra: Tạ Lãng rõ ràng có tình ý với em gái mình.
Lúc này trong lòng chị vừa bực vừa bối rối. Bực là vì em gái mình bướng bỉnh, bối rối là vì nếu để Tống Quan Thư nhận ra ý tứ của Tạ Lãng thì càng khó xử hơn.
Dù gì bây giờ Khương Lăng cũng đã đăng ký kết hôn với người ta, cho dù chị không muốn, thì hai người ấy… cũng là vợ chồng rồi.
“Cậu đừng hiểu lầm. Tạ Lãng chỉ là bạn học của em gái tôi thôi, giữa hai người không có gì đâu.”
Nhưng lời vừa nói ra xong, chính Khương Liên cũng thấy mình lỡ miệng.
Người nghe càng không nghĩ nhiều mới là lạ!
Tạ Lãng và Khương Liên đều chột dạ, chỉ sợ Tống Quan Thư suy nghĩ lung tung. Nhưng Khương Lăng liếc sang, lại thấy khóe mắt hắn cong lên, nụ cười như gió xuân phơi phới.
Chắc trong bụng hắn lúc này đang vui như mở hội.
Tạ Lãng cụp mắt, ánh nhìn tối sầm, cố nặn ra nụ cười: “Đúng vậy, chúng tôi chỉ là bạn học thôi.”
Tống Quan Thư cất lời, giọng đầy tình cảm: “Khương Lăng là cô gái tốt, có người thích cô ấy cũng là chuyện bình thường thôi. Nhưng tôi biết rõ, trong lòng cô ấy chỉ có mình tôi là đủ rồi, thế nên… tôi sẽ không nghĩ nhiều.”
Hắn quay đầu lại, nhìn cô gái phía sau: “Anh nói đúng không, Khương Lăng?”
Khương Lăng đang lén đảo mắt một vòng thì bị gọi tên, đành thản nhiên trả lời: “Đúng, không thế thì em đăng ký kết hôn với anh làm gì?”
“Chị ơi, chị nhẹ tay thôi!” Người đầu tiên phản ứng không phải “chồng chính hiệu” là Tống Quan Thư, mà là… Tạ Lãng, bạn học cấp ba.
Tống Quan Thư lúc này mới bước lên một bước, đứng chắn trước mặt Khương Lăng: “Chị à, có gì thì nói từ từ, đừng ra tay với Khương Lăng.”
Tống Quan Thư nhìn sang Khương Liên, giọng trầm tĩnh: “Chị cả, mọi chuyện đều do em, nếu chị giận thì cứ đánh em cũng được.”
Khương Lăng nhìn trời đầy bất mãn. Thật giả dối. Nếu anh thật sự đau lòng vì cô, sao không lên tiếng từ đầu? Đợi đến lúc cô “tới công chuyện” mới nhảy ra làm “người tốt”, đúng là diễn kịch tài tình.
Khương Liên đâu biết bản chất hắn ra sao, chỉ thấy người này văn nhã, hành xử có chừng mực, lại biết đứng ra bảo vệ em gái, đúng là mẫu đàn ông tử tế hiếm có.
Khương Liên đến nước này cũng không thể không nhìn ra: Tạ Lãng rõ ràng có tình ý với em gái mình.
Lúc này trong lòng chị vừa bực vừa bối rối. Bực là vì em gái mình bướng bỉnh, bối rối là vì nếu để Tống Quan Thư nhận ra ý tứ của Tạ Lãng thì càng khó xử hơn.
Dù gì bây giờ Khương Lăng cũng đã đăng ký kết hôn với người ta, cho dù chị không muốn, thì hai người ấy… cũng là vợ chồng rồi.
“Cậu đừng hiểu lầm. Tạ Lãng chỉ là bạn học của em gái tôi thôi, giữa hai người không có gì đâu.”
Nhưng lời vừa nói ra xong, chính Khương Liên cũng thấy mình lỡ miệng.
Người nghe càng không nghĩ nhiều mới là lạ!
Tạ Lãng và Khương Liên đều chột dạ, chỉ sợ Tống Quan Thư suy nghĩ lung tung. Nhưng Khương Lăng liếc sang, lại thấy khóe mắt hắn cong lên, nụ cười như gió xuân phơi phới.
Tạ Lãng cụp mắt, ánh nhìn tối sầm, cố nặn ra nụ cười: “Đúng vậy, chúng tôi chỉ là bạn học thôi.”
Tống Quan Thư cất lời, giọng đầy tình cảm: “Khương Lăng là cô gái tốt, có người thích cô ấy cũng là chuyện bình thường thôi. Nhưng tôi biết rõ, trong lòng cô ấy chỉ có mình tôi là đủ rồi, thế nên… tôi sẽ không nghĩ nhiều.”
Hắn quay đầu lại, nhìn cô gái phía sau: “Anh nói đúng không, Khương Lăng?”
Khương Lăng đang lén đảo mắt một vòng thì bị gọi tên, đành thản nhiên trả lời: “Đúng, không thế thì em đăng ký kết hôn với anh làm gì?”
23
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
