TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7

Lục Điệp Khanh lặng lẽ rời giường đi ra khoảng sân nhỏ, mang theo những vật liệu chế tạo con rối đã chuẩn bị từ ban ngày và bắt đầu công việc.

Loại con rối thô sơ nhất thường được tạc từ gỗ thành một hình người đại khái, sau đó mới điểm thêm mắt mũi, ngũ quan và thần thái.

Nhưng loại rối gỗ này, dù cho sau này có điểm linh thành công và sở hữu linh tính, cũng không thể hành động tự nhiên như người thật được.

Lục Điệp Khanh không có tiền để mua vật liệu tốt hơn. Huống hồ... vạn sự khởi đầu nan. Nàng định thử nghiệm trước với loại rối gỗ cơ bản nhất này xem sao.

Trời tối đen như mực, ánh trăng cũng ẩn mình không xuất hiện. Lục Điệp Khanh làm theo lời ghi trong điển tịch, rạch ngón tay, nhỏ máu lên khúc gỗ đã được đẽo thành hình người.

Trong cơ thể mỗi người đều ẩn chứa một luồng khí. Việc Nhân ngẫu sư có thể làm là tách một phần luồng khí đó ra khỏi cơ thể mình, truyền vào con rối, kết hợp với tinh huyết để ban cho con rối linh tính.

Lục Điệp Khanh chưa từng thử chế tạo con rối bao giờ, nhưng lòng nàng tràn đầy mong đợi. Chỉ cần con rối có thể sinh ra dù chỉ một tia linh tính, có thể sống lại, nàng sẽ trở thành Nhân ngẫu sư! Tương lai nàng có thể dựa vào thân phận Nhân ngẫu sư để thoát khỏi vận mệnh làm con tin.

Dưới ánh trăng lờ mờ, trong khoảng sân nhỏ tiêu điều, Lục Điệp Khanh mở to đôi mắt hạnh, tò mò như một chú mèo con, nhìn con rối nhỏ của mình – khúc gỗ được đẽo thành hình người bằng vật liệu đơn giản nhất. Trên đó thậm chí còn chưa khắc ngũ quan, chỉ có một hình dáng mơ hồ.

Lục Điệp Khanh vốn rất sợ đau, ngón tay bị rạch khiến đôi mày liễu thanh tú của nàng bất giác nhíu lại. Nhưng khi nhìn con rối nhỏ của mình vẫn chỉ là một khúc gỗ vô tri, không hề có linh tính, nàng lại khẽ cắn môi, nặn thêm vài giọt máu nhỏ lên.

“Con rối nhỏ ơi, ngươi sống lại được không?” Lục Điệp Khanh bất giác vuốt ve khúc gỗ nhỏ, giọng nói và cử chỉ vô cùng dịu dàng, tựa như đang che chở cho một sinh mệnh mới sắp ra đời.

Nhưng điều làm nàng thất vọng là, từ đầu đến cuối, khúc gỗ vẫn im lìm, không có chút ánh sáng nào lóe lên. Hoàn toàn khác xa với cảnh tượng linh tính thức tỉnh được miêu tả trong bút ký Nhân ngẫu sư.

Lục Điệp Khanh ngồi ngóng chút ánh trăng yếu ớt trên bầu trời, trong gió lạnh căm căm, chờ đợi gần nửa đêm. Nhưng dù cho nàng có nói hết lời dịu dàng, nhỏ rất nhiều tinh huyết lên, chú ngữ khai mở linh tính cũng đã niệm mấy chục lần, khúc gỗ vẫn im lìm, không có nửa điểm phản ứng.

Giữa ánh tuyết lạnh lẽo phủ đầy sân, Lục Điệp Khanh mím chặt môi đầy tủi thân, cố nén những giọt nước mắt trực trào. Liệu nàng có thể thành công không?

...

Là người thừa kế ngai vàng của Triều Anh Quốc, Trịnh Tuyết Ninh ngay từ khi sinh ra đã giữ vững ngôi vị Hoàng Thái Nữ, không ai có thể lay chuyển.

Đáng tiếc thay, kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện năm ba tuổi, Hoàng Thái Nữ cứ cách một khoảng thời gian lại đột nhiên lên cơn đau đầu.

Theo tuổi tác lớn dần, khoảng cách giữa các cơn đau ngày càng ngắn lại. Đã mời bao nhiêu danh y trong thiên hạ đến xem, nhưng không một ai có thể chữa khỏi chứng bệnh lạ này của Hoàng Thái Nữ.

Vì thế Hoàng Thái Nữ vốn thông tuệ từ nhỏ, dưới sự giày vò của bệnh tật, tính tình ngày càng trở nên lạnh lùng, dễ dàng nổi giận. Mấy năm gần đây, vì tình trạng này, nàng thậm chí có thể phát tác cơn đau đầu và nổi giận ngay trên triều đình.

Sau khi vài vị đại thần và thái giám không may gặp lúc Hoàng Thái Nữ phát bệnh và bị kéo thẳng ra ngoài xử trảm, mọi người đều xem nàng như một bạo quân tương lai.

Vốn đã đến tuổi cập kê, hôn sự của Hoàng Thái Nữ hẳn sẽ rất được săn đón. Nhưng vì tính khí thất thường và chứng đau đầu của nàng, không còn ai dám đến trước mặt Hoàng Thái Nữ đề cập chuyện liên hôn.

Tiểu cung nữ canh giữ Tàng Thư Các tối nay lòng nơm nớp lo sợ, đến cơn buồn ngủ cũng không dám chợp mắt. Chẳng vì lý do gì khác, Hoàng Thái Nữ hôm nay không biết tại sao lại đích thân đến Tàng Thư Các, còn ở lại suốt cả đêm.

Điện hạ trông như đang tìm kiếm thứ gì đó. Nàng rất muốn hỏi, nhưng nghĩ đến tính tình của Hoàng Thái Nữ, lại nhìn khí thế lạnh như băng tỏa ra từ người Điện hạ, nàng hoàn toàn không dám cất tiếng hỏi, chỉ có thể đóng vai khúc gỗ, ngoan ngoãn đứng chờ một bên.

Chao ôi, chân đứng đến mỏi nhừ mà vẫn không dám động đậy.

Rầm!

Chợt có tiếng động mạnh vang lên. Tiểu cung nữ và những người hầu theo Hoàng Thái Nữ giật nảy mình, vội chạy tới xem thì thấy Hoàng Thái Nữ đã ngất xỉu!

...

Đúng lúc ánh trăng vừa bị mây đen che khuất, Trịnh Tuyết Ninh mơ hồ tỉnh lại.

Nàng nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ, thủ thỉ: “Con rối nhỏ ơi, ngươi sống lại được không?”

Giọng nói dịu dàng cứ thế vang vọng bên tai, như có người đang kề sát tai nàng thì thầm. Giọng nói đó không khó nghe, cũng không khiến nàng đau đầu.

6

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.