TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8

Trịnh Tuyết Ninh theo thói quen định đưa tay day nhẹ thái dương. Nàng thường xuyên bị đau đầu, đặc biệt là khi vừa tỉnh giấc. Cảm giác đầu như muốn nứt tung, tựa như có lưỡi dao đang cứa đi cứa lại trong óc, tạo ra những âm thanh chói tai, khiến người ta phải sởn gai ốc.

Chính trong cơn đau đầu như vậy, nàng đã phải chịu đựng sự giày vò, ngày qua ngày gắng gượng cho đến tận bây giờ.

Khoảnh khắc ý thức quay về, Trịnh Tuyết Ninh đột nhiên nhận ra hai mắt mình không nhìn thấy gì. Nàng bị nhốt trong một không gian tối đen, tay không thể nhấc, miệng không thể nói, mắt cũng chẳng thể nhìn. Thứ duy nhất còn hoạt động chỉ là đôi tai.

Là giọng nói của một thiếu nữ dịu dàng, đang kề bên tai nàng, một tiếng rồi một tiếng gọi nàng là “Con rối nhỏ”. Cơn đau đầu vốn luôn tồn tại nay bỗng dưng biến mất, nhưng tâm trạng Trịnh Tuyết Ninh lại chẳng khá hơn chút nào.

Bất cứ ai khi nhận ra linh hồn mình bị rút ra, nhốt vào một khúc gỗ và bị xem như một con rối chờ được đánh thức, đều không thể nào vui vẻ nổi. Nàng đường đường là Hoàng Thái Nữ, thế mà lại trở thành một con rối gỗ chưa được khai mở linh trí?

Cơn giận dữ và những cảm xúc u ám cuộn trào trong lòng Trịnh Tuyết Ninh.

Ngay lập tức, nàng nghĩ đến vô số khả năng, liệu có kẻ nào muốn đối phó nàng nên đã mời cao nhân thi triển pháp thuật này để câu hồn nàng đến đây? Trịnh Tuyết Ninh vẫn im lặng, nhưng trong đầu đã hiện lên vô số cái tên.

Mấy năm nay trên triều đình, ngày càng có nhiều kẻ không biết điều nhảy ra, cố ý chống đối nàng.

Hừ.

Trịnh Tuyết Ninh cố gắng bình tĩnh lại, nhưng lửa giận vẫn âm ỉ cháy, chỉ nghĩ xem sau này làm thế nào để nhổ đi mấy cái gai trong mắt đó.

Nhưng trước mắt, nàng cũng chỉ có thể tưởng tượng vậy thôi. Hiện thực là, nàng đường đường Hoàng Thái Nữ, lại hoàn toàn bất lực trước tình cảnh hiện tại, đến việc bắt thiếu nữ đang nói không ngừng kia câm miệng cũng không làm được.

Tiếng khóc thút thít kia đang bào mòn sự kiên nhẫn của nàng.

Dù cho giọng nói đó người thường nghe sẽ thấy êm tai dễ chịu, nhưng với Trịnh Tuyết Ninh, bất kỳ âm thanh nào cũng chẳng khác gì tiếng mèo kêu chó sủa. Đối với nàng, sự yên tĩnh mới là âm thanh tuyệt vời nhất.

“Là phương pháp của ta sai sao? Rõ ràng ta đã làm đúng theo các bước trong bút ký mà.” Lục Điệp Khanh ôm khúc gỗ nhỏ dính máu, thì thầm, giọng đầy thất bại và nghẹn ngào.

Sau khi rạch ngón tay, vết thương vẫn còn hơi đau, nhưng nàng chẳng buồn để ý, chỉ tiếp tục ôm con rối gỗ nhỏ, lí nhí tâm sự.

Chỉ có vào ban đêm thế này, thế giới mới thuộc về riêng nàng. Lý ma ma và đám cung nhân kia cũng đã nghỉ ngơi, không còn ai đến bắt nạt hay quấy rầy nàng, nàng mới có thể cùng con rối gỗ nhỏ của mình thì thầm những lời thầm kín.

“Nếu ta chỉ là một Nhân ngẫu sư thất bại, ta phải làm sao bây giờ? Con rối nhỏ, ta sợ lắm…” Lục Điệp Khanh áp mặt vào khúc gỗ, giọng nói đáng thương và tủi thân vô cùng.

7

0

2 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.