0 chữ
Chương 6
Chương 6
Lục Điệp Khanh vội thu lại nụ cười, gương mặt nhỏ nhắn tựa ngọc chạm phấn tô bỗng trở nên xinh đẹp lạ thường, dường như đang tỏa sáng.
“Con còn nhỏ tuổi, không biết giữ gìn thân thể, nếu để nhiễm lạnh, hàn khí tích tụ trong người, sau này đến kỳ sẽ đau bụng lắm đấy.” Lục Hà không để ý nhiều, bắt đầu cằn nhằn con gái, chẳng khác nào những bà mẹ bình thường trong dân gian, không hề có dáng vẻ của người hoàng thất.
“Lại đến Tàng Thư Các à?” Lục Hà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng và đôi mắt sáng lấp lánh của Lục Điệp Khanh, đoán được con gái vừa đi đâu về.
Trước đó, bà từng đưa cho con gái một viên dạ minh châu, bảo nàng tìm cách vào Tàng Thư Các tìm cuốn bút ký truyền thừa của Nhân ngẫu sư.
Phần vì mấy năm nay, khó khăn lắm mới có một việc khiến con gái bà vui vẻ đến vậy. Viên dạ minh châu ấy vốn là vật bà tiện tay mang theo khi rời khỏi Thiểm Quốc, nào ngờ sau này lại trở thành thứ quý giá giúp con gái bà mở đường.
“Vâng, con tìm được cuốn bút ký rồi.” Nhắc đến chuyện này, giọng Lục Điệp Khanh trở nên vui vẻ hẳn, đôi mắt sáng lên niềm hy vọng. “Nương, người từng gặp Nhân ngẫu sư bao giờ chưa?”
Lục Điệp Khanh bước vào nhà, liền hỏi. Người trong hoàng thất thường biết nhiều hơn dân thường, được tiếp cận với nhiều điển tịch và ghi chép hơn. Mẫu thân tuy sớm bị đưa đến đây làm con tin, nhưng thời trẻ cũng từng được nghe nhiều bậc đại nho giảng dạy trong cung, tầm nhìn hiểu biết đương nhiên rộng hơn những nữ tử bình thường.
Nghe con gái hỏi vậy, Lục Hà suy nghĩ một lát rồi chậm rãi đáp: “Ta chưa từng tận mắt gặp qua, nhưng nghe nói Thiểm Quốc chúng ta xưa kia từng xuất hiện một vị Nhân ngẫu sư rất lợi hại…”
Lục Điệp Khanh lập tức ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt không chớp nhìn mẫu thân.
Lục Hà xoa mặt con gái, cười nói: “Để nương kể cẩn thận cho con nghe.”
Vừa vào trong nhà, Bạch Minh, phụ thân Lục Điệp Khanh thấy hai người, lập tức đưa qua một chiếc lò sưởi tay để họ sưởi ấm. Ông và Lục Hà thành thân đã nhiều năm, tình cảm luôn tốt đẹp.
Năm đó ông cùng đến đây làm con tin cũng vì không yên tâm cho thê tử. Mấy năm nay, ông vẫn luôn che chở cho hai người, không để đám cung nhân khinh người bắt nạt họ quá đáng.
Ông vốn là một thư sinh, nhưng khi cần bảo vệ người thân, ông cũng không ngại thể hiện sự cứng rắn. Có lẽ vì vậy mà kẻ như Lý ma ma cũng chỉ dám bắt nạt Lục Điệp Khanh sau lưng ông.
“Ngồi lại bên bếp lò này sưởi ấm đi.” Bạch Minh lên tiếng.
Lục Hà mỉm cười với trượng phu, quay người nhận lấy lò sưởi tay rồi đưa nó vào tay con gái.
Nơi ở tuy hẻo lánh, lại thêm năm tháng không được tu sửa, thường xuyên dột nát, nhưng cả gia đình ba người quây quần bên nhau, nương tựa chăm sóc lẫn nhau, cũng miễn cưỡng có được dáng vẻ của một mái ấm.
“…Nhớ năm xưa,” Lục Hà tiếp tục câu chuyện.
“Vị tổ tiên ấy sở hữu một đội quân rối, mỗi con rối đều đã khai mở linh trí. Khi ra chiến trường, chúng không cần người chỉ huy mà có thể tự phối hợp với nhau, mỗi con rối tựa như một vị tướng cầm quân đánh trận. Thiên phú Nhân ngẫu sư của bà ấy thật sự xuất chúng, người khác cầu còn chẳng được.”
Lục Hà kể về sự uy phong của tổ tiên, bất giác quay lại nhìn con gái. Thấy nàng đang lắng nghe say sưa, bà lại hào hứng kể thêm vài phần có vẻ khoa trương.
Dù sao cũng chỉ là muốn cho con gái một chút hy vọng, để nàng vui vẻ hơn mà thôi. Bà đang dỗ dành con trẻ đó mà. Thời buổi này, ai mà chẳng biết truyền thừa Nhân ngẫu sư đã sớm lụi tàn. Kể lại những chuyện xưa cũ về tổ tiên ấy, chính bản thân Lục Hà cũng chỉ xem như đang nghe những truyền thuyết hư cấu.
Nào ngờ, Lục Điệp Khanh nghe mẫu thân kể chuyện xưa xong, trong lòng cảm xúc đã trào dâng mãnh liệt. Nàng vô cùng ngưỡng mộ vị tổ tiên đó, chỉ cần nghĩ đến việc sở hữu nhiều con rối lợi hại như vậy, hẳn là uy phong biết nhường nào. Có được sức mạnh ấy, còn nơi nào trong thiên hạ mà không đi được?
Trời dần tối hẳn.
“Con còn nhỏ tuổi, không biết giữ gìn thân thể, nếu để nhiễm lạnh, hàn khí tích tụ trong người, sau này đến kỳ sẽ đau bụng lắm đấy.” Lục Hà không để ý nhiều, bắt đầu cằn nhằn con gái, chẳng khác nào những bà mẹ bình thường trong dân gian, không hề có dáng vẻ của người hoàng thất.
“Lại đến Tàng Thư Các à?” Lục Hà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng và đôi mắt sáng lấp lánh của Lục Điệp Khanh, đoán được con gái vừa đi đâu về.
Trước đó, bà từng đưa cho con gái một viên dạ minh châu, bảo nàng tìm cách vào Tàng Thư Các tìm cuốn bút ký truyền thừa của Nhân ngẫu sư.
Phần vì mấy năm nay, khó khăn lắm mới có một việc khiến con gái bà vui vẻ đến vậy. Viên dạ minh châu ấy vốn là vật bà tiện tay mang theo khi rời khỏi Thiểm Quốc, nào ngờ sau này lại trở thành thứ quý giá giúp con gái bà mở đường.
Lục Điệp Khanh bước vào nhà, liền hỏi. Người trong hoàng thất thường biết nhiều hơn dân thường, được tiếp cận với nhiều điển tịch và ghi chép hơn. Mẫu thân tuy sớm bị đưa đến đây làm con tin, nhưng thời trẻ cũng từng được nghe nhiều bậc đại nho giảng dạy trong cung, tầm nhìn hiểu biết đương nhiên rộng hơn những nữ tử bình thường.
Nghe con gái hỏi vậy, Lục Hà suy nghĩ một lát rồi chậm rãi đáp: “Ta chưa từng tận mắt gặp qua, nhưng nghe nói Thiểm Quốc chúng ta xưa kia từng xuất hiện một vị Nhân ngẫu sư rất lợi hại…”
Lục Điệp Khanh lập tức ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt không chớp nhìn mẫu thân.
Vừa vào trong nhà, Bạch Minh, phụ thân Lục Điệp Khanh thấy hai người, lập tức đưa qua một chiếc lò sưởi tay để họ sưởi ấm. Ông và Lục Hà thành thân đã nhiều năm, tình cảm luôn tốt đẹp.
Năm đó ông cùng đến đây làm con tin cũng vì không yên tâm cho thê tử. Mấy năm nay, ông vẫn luôn che chở cho hai người, không để đám cung nhân khinh người bắt nạt họ quá đáng.
Ông vốn là một thư sinh, nhưng khi cần bảo vệ người thân, ông cũng không ngại thể hiện sự cứng rắn. Có lẽ vì vậy mà kẻ như Lý ma ma cũng chỉ dám bắt nạt Lục Điệp Khanh sau lưng ông.
“Ngồi lại bên bếp lò này sưởi ấm đi.” Bạch Minh lên tiếng.
Lục Hà mỉm cười với trượng phu, quay người nhận lấy lò sưởi tay rồi đưa nó vào tay con gái.
“…Nhớ năm xưa,” Lục Hà tiếp tục câu chuyện.
“Vị tổ tiên ấy sở hữu một đội quân rối, mỗi con rối đều đã khai mở linh trí. Khi ra chiến trường, chúng không cần người chỉ huy mà có thể tự phối hợp với nhau, mỗi con rối tựa như một vị tướng cầm quân đánh trận. Thiên phú Nhân ngẫu sư của bà ấy thật sự xuất chúng, người khác cầu còn chẳng được.”
Lục Hà kể về sự uy phong của tổ tiên, bất giác quay lại nhìn con gái. Thấy nàng đang lắng nghe say sưa, bà lại hào hứng kể thêm vài phần có vẻ khoa trương.
Dù sao cũng chỉ là muốn cho con gái một chút hy vọng, để nàng vui vẻ hơn mà thôi. Bà đang dỗ dành con trẻ đó mà. Thời buổi này, ai mà chẳng biết truyền thừa Nhân ngẫu sư đã sớm lụi tàn. Kể lại những chuyện xưa cũ về tổ tiên ấy, chính bản thân Lục Hà cũng chỉ xem như đang nghe những truyền thuyết hư cấu.
Nào ngờ, Lục Điệp Khanh nghe mẫu thân kể chuyện xưa xong, trong lòng cảm xúc đã trào dâng mãnh liệt. Nàng vô cùng ngưỡng mộ vị tổ tiên đó, chỉ cần nghĩ đến việc sở hữu nhiều con rối lợi hại như vậy, hẳn là uy phong biết nhường nào. Có được sức mạnh ấy, còn nơi nào trong thiên hạ mà không đi được?
Trời dần tối hẳn.
7
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
