TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5

Trên đường về nhà, tiểu quận chúa cố ý dừng lại bên một cái lu nước lớn, soi bóng mình dưới mặt nước. Nàng sợ phụ mẫu nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình sẽ lo lắng.

Lục Điệp Khanh không muốn làm hai người phiền lòng, nhất là mẫu thân. Người đã vì nàng mà lén khóc không biết bao nhiêu lần rồi.

Ở Thiểm Quốc, nữ tử được coi trọng. Mẫu thân nàng là công chúa, bị đưa sang đây làm con tin. Phụ thân vì không muốn mẫu thân cô đơn nơi đất khách quê người, năm đó đã cắn răng bỏ lại tất cả, đuổi theo xe ngựa của người. Sau đó, họ sinh ra nàng tại Triều Anh Quốc này.

Mẫu thân mỗi lần nhìn nàng đều đau lòng rơi lệ, nói rằng nàng đầu thai vào bụng mẫu thân thật thiệt thòi, chưa hưởng được chút phúc phần nào mà toàn phải chịu khổ cực không kể xiết.

Nhưng thực ra, Lục Điệp Khanh không thấy mình khổ, nàng chỉ thấy tủi thân thay cho phụ mẫu. Giá như nàng có bản lĩnh hơn một chút, trở thành Nhân ngẫu sư, thì có thể thay đổi thân phận, không còn là tù nhân của Triều Anh Quốc nữa.

Truyền thừa của Nhân ngẫu sư gần như đã thất lạc hoàn toàn. Vì thế, ở thế gian này, hễ có một Nhân ngẫu sư xuất hiện, đều sẽ được các hoàng tộc tranh giành mời về làm quốc sư. Nàng không cần phải trở thành quốc sư của Triều Anh Quốc, chỉ cần có thể giúp phụ mẫu và bản thân sống khá hơn một chút là đủ rồi.

Nàng làm được mà.

Vừa tự cổ vũ bản thân như vậy, Lục Điệp Khanh vừa cố gắng xua đi vẻ mệt mỏi, nhìn vào mặt nước trong lu. Đôi mắt hơi sưng đỏ phản chiếu dưới nước, trông nàng thật ảo não, chẳng khác nào một chú thỏ con lạc bầy. Lục Điệp Khanh mím môi, đưa tay xoa xoa hai má, cố tạo ra vẻ mặt như thể chỉ vì thời tiết bên ngoài quá lạnh nên mặt mới đỏ lên mà thôi.

Lạo xạo, lạo xạo.

Tiếng bước chân đạp trên nền tuyết dày không người quét dọn vang lên. Cuối cùng, Lục Điệp Khanh cũng về đến nơi ở của họ.

Khu điện hẻo lánh này đã nhiều năm không được tu sửa, trông còn thảm hại hơn cả lãnh cung.

Ngày thường hầu như chẳng có bóng người qua lại. Những người sống ở đây đa phần đều là con tin của các nước địch. Có những người cứ sống mãi ở khu điện này, rồi dần dần già đi và chết trong cô quạnh.

Những con tin như họ, cả đời chẳng thể quay về cố quốc. Đến khi nhắm mắt xuôi tay cũng chỉ có thể biến thành một nắm đất vàng, bị vứt bỏ tại một bãi tha ma nào đó ở Triều Anh Quốc.

Mới tháng trước thôi, một vị con tin của Nguyệt Quốc, tóc đã điểm hoa râm, trước lúc lâm chung còn nắm chặt tay phụ mẫu nàng, cầu xin họ nếu sau này có cơ hội được tự do, xin hãy giúp hắn mang tín vật trở về Nguyệt Quốc.

“Ta sống không thể trở về. Chết rồi cũng không thể chôn cất nơi quê nhà, nhưng trái tim ta mãi mãi thuộc về Nguyệt Quốc. Xin nhờ hai người giúp ta mang nó trở về…”

Vị con tin Nguyệt Quốc ấy cứ thế ôm hận mà qua đời.

Lục Điệp Khanh đã tận mắt chứng kiến một sinh mệnh cứ thế lụi tàn trong góc khuất của khu điện tồi tàn này, lòng nàng dâng lên nỗi bi thương vô hạn.

Nàng không muốn phụ mẫu mình cũng phải đi vào vết xe đổ đó. Chính vì vậy, nàng mới nảy ra ý định lén đến Tàng Thư Các tìm kiếm những ghi chép về bí thuật của Nhân ngẫu sư.

May mắn thay, những ngày tìm kiếm không uổng phí. Nàng đã tìm được một cuốn bút ký và dành mấy ngày liền để học thuộc lòng toàn bộ nội dung trong đó.

Bắt đầu từ hôm nay, nàng sẽ thử chế tạo con rối.

“Khanh Khanh, sao lại đứng ngẩn người ở cửa thế kia? Mau vào nhà đi, nhìn xem mặt mũi tay chân con lạnh cóng hết cả rồi! Cẩn thận lại nhiễm lạnh bây giờ.”

Lục Hà vừa ra ngoài quét tuyết, thấy con gái đứng tần ngần ngoài cửa liền vội vàng chạy lại đón. Bà nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Lục Điệp Khanh, kéo nàng vào trong sân.

“Nương, con không lạnh.”

7

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.