0 chữ
Chương 4
Chương 4
Ngày thường, dẫu có bị cắt xén khẩu phần ăn, phải chịu cảnh ăn không đủ no mặc không đủ ấm, Lục Điệp Khanh đều cảm thấy mình có thể gắng gượng chịu đựng.
Nhưng đến cả chút tôn nghiêm cơ bản nhất của một con người cũng không giữ nổi, phải bị người ta lột áo khám xét ngay giữa thanh thiên bạch nhật, trước ánh mắt chế giễu của biết bao người.
Nàng thực sự không chịu nổi nữa rồi, chỉ muốn tìm đến cái chết cho xong.
Gương mặt xinh đẹp tựa đóa hoa của vị tiểu quận chúa giờ đây phủ một tầng tuyệt vọng, nhưng chính điều đó lại càng tôn lên vẻ đẹp kinh diễm nơi đáy mắt nàng.
Ngay khoảnh khắc cung nữ bên cạnh Lý ma ma vừa đưa tay định kéo tung chiếc áo ngoài mỏng manh của tiểu quận chúa, chợt có tiếng người hô hoán từ xa vọng lại.
“Hoàng Thái Nữ! Là Hoàng Thái Nữ giá lâm!”
Tất cả mọi người đều sững sờ, rồi chỉ một thoáng sau, ai nấy đều vội vàng nháo nhào chạy về vị trí ban đầu của mình.
Sao Hoàng Thái Nữ lại có thể đến một nơi hẻo lánh như khu cung điện này cơ chứ?
Dù lòng đầy nghi hoặc, nhưng chẳng ai có thời gian để suy nghĩ nhiều hơn. Ngay cả Lý ma ma, kẻ vốn coi trời bằng vung, cũng không giấu nổi vẻ hoảng loạn khi thấy sự xuất hiện bất ngờ của nhân vật tôn quý này.
Chiếc kiệu mềm dành riêng cho Hoàng Thái Nữ cứ thế lặng lẽ tiến đến từ phía xa. Cả đám cung nhân, thái giám trong khu này đều răm rắp quỳ rạp xuống đất, không một ai dám hé răng nửa lời.
Ai cũng biết Hoàng Thái Nữ thường bị đau đầu, nếu bị tiếng ồn ào làm phiền, cơn đau sẽ càng thêm dữ dội và khi đó, người muốn gϊếŧ người là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
Nhờ biến cố bất ngờ này, Lục Điệp Khanh tạm thời thoát được một kiếp nạn, chiếc áo ngoài trên người nàng đã xộc xệch đến mức suýt bị lột hẳn ra.
Đôi mắt nàng vẫn còn ngấn lệ đầy uất nghẹn, tim vẫn đập thình thịch vì sợ hãi. Nàng chẳng còn tâm trí đâu để bận tâm đến sự xuất hiện của vị Hoàng Thái Nữ cao cao tại thượng của Triều Anh Quốc, chỉ vội cúi đầu, luống cuống chỉnh lại vạt áo của mình.
Uất ức, thật quá đỗi uất ức.
Đôi tay nhỏ nhắn trắng như tuyết của nàng run rẩy, gương mặt tựa lòng bàn tay vẫn chẳng có chút huyết sắc nào, trông nhợt nhạt đến đáng thương. Nàng đứng lọt thỏm giữa đám cung nhân đang quỳ rạp, nổi bật như một mầm non đơn độc giữa hoang mạc.
Kiệu mềm đi ngang qua, Hoàng Thái Nữ vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên trong, chợt vén rèm nhìn ra.
Đôi mắt phượng thon dài, lạnh lẽo, cứ thế hướng thẳng về phía Lục Điệp Khanh. Ánh mắt ấy lạnh băng tựa như đang nhìn một hòn đá vô tri vô giác.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, Lục Điệp Khanh vừa kịp sửa sang lại áo ngoài, vội rụt đôi tay non mềm về, mím chặt môi rồi lặng lẽ quỳ xuống.
Hoàng Thái Nữ thu lại ánh nhìn, chỉ khẽ nhướng mày. Hình ảnh cuối cùng còn lưu lại trong ấn tượng của người là một nữ nhân sở hữu gương mặt tuyệt sắc vốn không nên xuất hiện ở tầng lớp tỳ nữ, dáng vẻ yếu đuối đáng thương lại có nét động lòng người đặc biệt.
Nhưng rồi thì sao chứ? Những cung nhân như vậy làm gì có ngày ngóc đầu lên được. Ngược lại, chính vì sở hữu dung nhan xinh đẹp mà họ càng dễ bị đám người bên dưới ganh ghét, tìm cách hãm hại, ăn tươi nuốt sống.
Kiệu mềm đã đi qua.
Một lúc lâu sau, Lý ma ma mới dám đứng dậy, quay đầu liếc nhìn Lục Điệp Khanh một cái, hừ lạnh rồi nhướng mày nói:
“Tiểu quận chúa, coi như ngươi gặp may. Hôm nay tha cho ngươi. Lần sau còn dám lén lút giấu đồ, thì đừng trách bọn ta độc ác.”
Không biết Hoàng Thái Nữ khi nào sẽ quay lại, Lý ma ma không dám gây thêm động tĩnh gì lớn, đành tạm thời buông tha cho Lục Điệp Khanh.
Đám đông dần giải tán.
Chỉ còn lại tiểu quận chúa Thiểm Quốc Lục Điệp Khanh vẫn cúi gằm mặt, những giọt nước mắt trong veo lặng lẽ lăn dài trên gò má trắng mềm. Nàng đưa tay quệt vội nước mắt, nhưng bờ vai vẫn run lên từng chập không ngừng.
Uớc gì có ai đó bảo vệ mình.
Nàng chợt nhớ đến những dòng ghi chép về thuật tạo con rối mà mình đọc được hôm nay. Trên đó viết rằng, một khi trở thành Nhân ngẫu sư, người đó có thể tạo ra những người rối vô cùng lợi hại để bảo vệ bản thân.
Lục Điệp Khanh lặng lẽ siết chặt nắm tay nhỏ bé.
Nàng nhất định phải trở thành Nhân ngẫu sư.
Nhất định phải trở thành.
Nàng thực sự, thực sự rất muốn có một người rối nhỏ của riêng mình.
Nhưng đến cả chút tôn nghiêm cơ bản nhất của một con người cũng không giữ nổi, phải bị người ta lột áo khám xét ngay giữa thanh thiên bạch nhật, trước ánh mắt chế giễu của biết bao người.
Nàng thực sự không chịu nổi nữa rồi, chỉ muốn tìm đến cái chết cho xong.
Gương mặt xinh đẹp tựa đóa hoa của vị tiểu quận chúa giờ đây phủ một tầng tuyệt vọng, nhưng chính điều đó lại càng tôn lên vẻ đẹp kinh diễm nơi đáy mắt nàng.
Ngay khoảnh khắc cung nữ bên cạnh Lý ma ma vừa đưa tay định kéo tung chiếc áo ngoài mỏng manh của tiểu quận chúa, chợt có tiếng người hô hoán từ xa vọng lại.
“Hoàng Thái Nữ! Là Hoàng Thái Nữ giá lâm!”
Sao Hoàng Thái Nữ lại có thể đến một nơi hẻo lánh như khu cung điện này cơ chứ?
Dù lòng đầy nghi hoặc, nhưng chẳng ai có thời gian để suy nghĩ nhiều hơn. Ngay cả Lý ma ma, kẻ vốn coi trời bằng vung, cũng không giấu nổi vẻ hoảng loạn khi thấy sự xuất hiện bất ngờ của nhân vật tôn quý này.
Chiếc kiệu mềm dành riêng cho Hoàng Thái Nữ cứ thế lặng lẽ tiến đến từ phía xa. Cả đám cung nhân, thái giám trong khu này đều răm rắp quỳ rạp xuống đất, không một ai dám hé răng nửa lời.
Ai cũng biết Hoàng Thái Nữ thường bị đau đầu, nếu bị tiếng ồn ào làm phiền, cơn đau sẽ càng thêm dữ dội và khi đó, người muốn gϊếŧ người là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
Đôi mắt nàng vẫn còn ngấn lệ đầy uất nghẹn, tim vẫn đập thình thịch vì sợ hãi. Nàng chẳng còn tâm trí đâu để bận tâm đến sự xuất hiện của vị Hoàng Thái Nữ cao cao tại thượng của Triều Anh Quốc, chỉ vội cúi đầu, luống cuống chỉnh lại vạt áo của mình.
Uất ức, thật quá đỗi uất ức.
Đôi tay nhỏ nhắn trắng như tuyết của nàng run rẩy, gương mặt tựa lòng bàn tay vẫn chẳng có chút huyết sắc nào, trông nhợt nhạt đến đáng thương. Nàng đứng lọt thỏm giữa đám cung nhân đang quỳ rạp, nổi bật như một mầm non đơn độc giữa hoang mạc.
Kiệu mềm đi ngang qua, Hoàng Thái Nữ vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên trong, chợt vén rèm nhìn ra.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, Lục Điệp Khanh vừa kịp sửa sang lại áo ngoài, vội rụt đôi tay non mềm về, mím chặt môi rồi lặng lẽ quỳ xuống.
Hoàng Thái Nữ thu lại ánh nhìn, chỉ khẽ nhướng mày. Hình ảnh cuối cùng còn lưu lại trong ấn tượng của người là một nữ nhân sở hữu gương mặt tuyệt sắc vốn không nên xuất hiện ở tầng lớp tỳ nữ, dáng vẻ yếu đuối đáng thương lại có nét động lòng người đặc biệt.
Nhưng rồi thì sao chứ? Những cung nhân như vậy làm gì có ngày ngóc đầu lên được. Ngược lại, chính vì sở hữu dung nhan xinh đẹp mà họ càng dễ bị đám người bên dưới ganh ghét, tìm cách hãm hại, ăn tươi nuốt sống.
Kiệu mềm đã đi qua.
Một lúc lâu sau, Lý ma ma mới dám đứng dậy, quay đầu liếc nhìn Lục Điệp Khanh một cái, hừ lạnh rồi nhướng mày nói:
“Tiểu quận chúa, coi như ngươi gặp may. Hôm nay tha cho ngươi. Lần sau còn dám lén lút giấu đồ, thì đừng trách bọn ta độc ác.”
Không biết Hoàng Thái Nữ khi nào sẽ quay lại, Lý ma ma không dám gây thêm động tĩnh gì lớn, đành tạm thời buông tha cho Lục Điệp Khanh.
Đám đông dần giải tán.
Chỉ còn lại tiểu quận chúa Thiểm Quốc Lục Điệp Khanh vẫn cúi gằm mặt, những giọt nước mắt trong veo lặng lẽ lăn dài trên gò má trắng mềm. Nàng đưa tay quệt vội nước mắt, nhưng bờ vai vẫn run lên từng chập không ngừng.
Uớc gì có ai đó bảo vệ mình.
Nàng chợt nhớ đến những dòng ghi chép về thuật tạo con rối mà mình đọc được hôm nay. Trên đó viết rằng, một khi trở thành Nhân ngẫu sư, người đó có thể tạo ra những người rối vô cùng lợi hại để bảo vệ bản thân.
Lục Điệp Khanh lặng lẽ siết chặt nắm tay nhỏ bé.
Nàng nhất định phải trở thành Nhân ngẫu sư.
Nhất định phải trở thành.
Nàng thực sự, thực sự rất muốn có một người rối nhỏ của riêng mình.
6
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
