0 chữ
Chương 26
Chương 26
Vẫn là giọng nói quen thuộc đó, thút thít, nhưng dễ nghe. Trịnh Tuyết Ninh nhất thời không biết nên mừng hay nên thở dài.
Cũng không biết tiểu cung nữ trong ngày gần nhất đã làm gì, bây giờ nàng không chỉ có thể nhìn thấy mọi vật, mà thậm chí còn có thể điều khiển thân xác rối gỗ này di chuyển chậm rãi.
Chẳng qua nàng vừa mới điều khiển mình nhảy khỏi giường thì tiểu cung nữ đã trở về.
Trịnh Tuyết Ninh cũng không muốn để đối phương biết tình trạng khác thường của con rối gỗ này, vì vậy dù nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của tiểu cung nữ khi không tìm thấy mình, nàng vẫn cứ im lặng nằm trong góc tối, giả làm một khúc gỗ vô tri.
Lục Điệp Khanh chỉ hoảng loạn trong giây lát, liền theo bản năng bắt đầu tìm kiếm con rối. Tìm khắp phòng, cuối cùng nàng cũng tìm thấy con rối nhỏ đang nằm im lìm trong một góc tối không có ánh sáng.
Nàng thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi ở đây rồi.” Giọng thiếu nữ dịu dàng, tràn đầy vẻ như trút được gánh nặng.
Giọng nói đó lướt qua tai, bản thân lại bị thiếu nữ dùng hai tay nâng niu lên, l*иg ngực Trịnh Tuyết Ninh cứng lại, cảm thấy có chút khó chịu không rõ lý do.
Thân là Hoàng Thái Nữ, từ nhỏ đã ở địa vị cao, trong mắt người ngoài, nàng tự nhiên là kẻ mạnh, chứ không phải kẻ yếu cần được dỗ dành dịu dàng cẩn thận.
Nhưng thái độ của tiểu cung nữ này đối với mình cứ như thể nàng là bảo vật quý hiếm gì đó.
Khi nàng nằm gọn trong lòng bàn tay thiếu nữ, nhìn thấy gương mặt đối phương, Trịnh Tuyết Ninh đều sững sờ. Trịnh Tuyết Ninh nhất thời im lặng, đầu óc trống rỗng.
Trước hôm nay, nàng từng đoán xem tiểu cung nữ này rốt cuộc trông như thế nào. Việc hôm nay gọi nhiều cung nữ đến vậy, bắt từng người lên tiếng, chính là muốn tìm ra đối phương.
Chỉ là chưa từng nghĩ tới, đối phương lại… có dung mạo xinh đẹp đến thế.
Đập vào mắt là đôi môi đỏ mọng không cần điểm tô của thiếu nữ, đôi môi đầy đặn, sắc hồng tựa trái anh đào, không hiểu sao khiến người ta liên tưởng đến thứ quả tươi ngon mời gọi.
Ngũ quan trên gương mặt trái xoan không có một nét nào không tinh xảo. Lọn tóc mai rơi bên má không hiểu sao khiến Trịnh Tuyết Ninh muốn gạt nó đi, đừng che lấp gương mặt này.
Điểm đẹp nhất trên ngũ quan của Lục Điệp Khanh lại chính là đôi mắt. Đôi mắt nai trong veo lấp lánh, con ngươi đen láy khiến người ta liên tưởng đến loại đá quý đẹp nhất, hàng mi cong vυ"t như chiếc quạt nhỏ. Khi nàng nhìn về phía ngươi, rất khó khiến người ta không kinh diễm.
Trịnh Tuyết Ninh cũng không phải chưa từng thấy mỹ nhân. Các phi tần trong hậu cung của phụ hoàng, kể cả mẫu hậu của chính nàng, đều là những người có dung nhan tuyệt sắc hiếm có.
Nếu dung mạo tầm thường cũng chẳng thể vào hậu cung. Nhưng vẻ đẹp của Lục Điệp Khanh lại không giống với vẻ đẹp của các cung phi kia.
Nàng trông quá trong trẻo, như một chú nai con xinh đẹp chạy ra từ rừng sâu, trên người toát ra một luồng linh khí khó tả, dường như chưa từng bị thế tục này gông xiềng trói buộc.
Vẻ đẹp này sẽ dẫn đến hai loại phản ứng, một là kinh ngạc như gặp thiên nhân, trong lòng nảy sinh hảo cảm, không tự chủ được muốn đối tốt với thiếu nữ đơn thuần như vậy một chút, muốn bảo vệ đối phương, loại còn lại là ham muốn hủy diệt.
Giống như một tấm gương quá trong suốt chỉ biết soi rõ những vết nhơ và dơ bẩn trong lòng người, vì thế sẽ khiến người ta muốn đập vỡ tấm gương đó.
“Con rối nhỏ, sao ngươi lại chạy xuống đất vậy hả.” Lục Điệp Khanh nhẹ giọng nói, ngón tay khẽ chọc nhẹ vào gương mặt con rối gỗ.
Trịnh Tuyết Ninh đột nhiên hoàn hồn, linh hồn lại run lên. Lần nhập vào này, khi tiểu cung nữ chạm vào thân thể con rối gỗ, cảm giác của nàng đã mạnh hơn.
Nàng cắn chặt răng, không để mình có phản ứng gì khiến đối phương nhận ra.
Nàng không đáp lại, Lục Điệp Khanh cũng đã quen rồi.
Cũng không biết tiểu cung nữ trong ngày gần nhất đã làm gì, bây giờ nàng không chỉ có thể nhìn thấy mọi vật, mà thậm chí còn có thể điều khiển thân xác rối gỗ này di chuyển chậm rãi.
Chẳng qua nàng vừa mới điều khiển mình nhảy khỏi giường thì tiểu cung nữ đã trở về.
Trịnh Tuyết Ninh cũng không muốn để đối phương biết tình trạng khác thường của con rối gỗ này, vì vậy dù nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của tiểu cung nữ khi không tìm thấy mình, nàng vẫn cứ im lặng nằm trong góc tối, giả làm một khúc gỗ vô tri.
Lục Điệp Khanh chỉ hoảng loạn trong giây lát, liền theo bản năng bắt đầu tìm kiếm con rối. Tìm khắp phòng, cuối cùng nàng cũng tìm thấy con rối nhỏ đang nằm im lìm trong một góc tối không có ánh sáng.
Giọng nói đó lướt qua tai, bản thân lại bị thiếu nữ dùng hai tay nâng niu lên, l*иg ngực Trịnh Tuyết Ninh cứng lại, cảm thấy có chút khó chịu không rõ lý do.
Thân là Hoàng Thái Nữ, từ nhỏ đã ở địa vị cao, trong mắt người ngoài, nàng tự nhiên là kẻ mạnh, chứ không phải kẻ yếu cần được dỗ dành dịu dàng cẩn thận.
Nhưng thái độ của tiểu cung nữ này đối với mình cứ như thể nàng là bảo vật quý hiếm gì đó.
Khi nàng nằm gọn trong lòng bàn tay thiếu nữ, nhìn thấy gương mặt đối phương, Trịnh Tuyết Ninh đều sững sờ. Trịnh Tuyết Ninh nhất thời im lặng, đầu óc trống rỗng.
Trước hôm nay, nàng từng đoán xem tiểu cung nữ này rốt cuộc trông như thế nào. Việc hôm nay gọi nhiều cung nữ đến vậy, bắt từng người lên tiếng, chính là muốn tìm ra đối phương.
Đập vào mắt là đôi môi đỏ mọng không cần điểm tô của thiếu nữ, đôi môi đầy đặn, sắc hồng tựa trái anh đào, không hiểu sao khiến người ta liên tưởng đến thứ quả tươi ngon mời gọi.
Ngũ quan trên gương mặt trái xoan không có một nét nào không tinh xảo. Lọn tóc mai rơi bên má không hiểu sao khiến Trịnh Tuyết Ninh muốn gạt nó đi, đừng che lấp gương mặt này.
Điểm đẹp nhất trên ngũ quan của Lục Điệp Khanh lại chính là đôi mắt. Đôi mắt nai trong veo lấp lánh, con ngươi đen láy khiến người ta liên tưởng đến loại đá quý đẹp nhất, hàng mi cong vυ"t như chiếc quạt nhỏ. Khi nàng nhìn về phía ngươi, rất khó khiến người ta không kinh diễm.
Trịnh Tuyết Ninh cũng không phải chưa từng thấy mỹ nhân. Các phi tần trong hậu cung của phụ hoàng, kể cả mẫu hậu của chính nàng, đều là những người có dung nhan tuyệt sắc hiếm có.
Nàng trông quá trong trẻo, như một chú nai con xinh đẹp chạy ra từ rừng sâu, trên người toát ra một luồng linh khí khó tả, dường như chưa từng bị thế tục này gông xiềng trói buộc.
Vẻ đẹp này sẽ dẫn đến hai loại phản ứng, một là kinh ngạc như gặp thiên nhân, trong lòng nảy sinh hảo cảm, không tự chủ được muốn đối tốt với thiếu nữ đơn thuần như vậy một chút, muốn bảo vệ đối phương, loại còn lại là ham muốn hủy diệt.
Giống như một tấm gương quá trong suốt chỉ biết soi rõ những vết nhơ và dơ bẩn trong lòng người, vì thế sẽ khiến người ta muốn đập vỡ tấm gương đó.
“Con rối nhỏ, sao ngươi lại chạy xuống đất vậy hả.” Lục Điệp Khanh nhẹ giọng nói, ngón tay khẽ chọc nhẹ vào gương mặt con rối gỗ.
Trịnh Tuyết Ninh đột nhiên hoàn hồn, linh hồn lại run lên. Lần nhập vào này, khi tiểu cung nữ chạm vào thân thể con rối gỗ, cảm giác của nàng đã mạnh hơn.
Nàng cắn chặt răng, không để mình có phản ứng gì khiến đối phương nhận ra.
Nàng không đáp lại, Lục Điệp Khanh cũng đã quen rồi.
7
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
