0 chữ
Chương 27
Chương 27
Thiếu nữ nhỏ nhắn vuốt ve mặt nàng, dỗ dành nàng một cách dịu dàng: “Con rối nhỏ, cứ gọi ngươi như vậy mãi mà không có tên, hay là ta đặt tên cho ngươi nhé?”
“Gọi ngươi là Tâm Tâm, được không?” Lục Điệp Khanh khẽ cất giọng, giọng nói tràn đầy sự kiên nhẫn, tựa như dòng nước dịu êm.
Con rối gỗ nếu có tâm, có phải sẽ sống lại không?
Trịnh Tuyết Ninh nghe giọng nói non nớt của nàng, lại nhìn nụ cười đẹp đến siêu thực của nàng, không hiểu sao, trong lòng lại có chút xao động. Tâm Tâm? Cái gì Tâm Tâm? Nàng nghi ngờ tiểu cung nữ này đang dùng mỹ nhân kế với con rối gỗ là nàng đây.
Đêm khuya không đèn, Lục Hà có chút trằn trọc, nói với trượng phu Bạch Minh:
“Chàng nói xem, chúng ta đưa Khanh Khanh về Thiểm Quốc thì thế nào?” Dù sao lúc trước người ta cần con tin, cũng chỉ cần một mình bà thôi.
Bà dù sao cũng mang danh công chúa Thiểm Quốc, có thể ở lại đây cũng xem như đã hoàn thành vai trò của một con tin. Vì vậy bà đã định sẵn không thể rời khỏi Triều Anh Quốc. Nhưng nữ nhi Khanh Khanh của bà thì khác.
Đứa nhỏ này được sinh ra sau khi đến Triều Anh Quốc, vốn không nằm trong danh sách con tin, cớ gì phải ở lại chịu khổ cùng bà? Nếu có thể đưa Khanh Khanh về Thiểm Quốc, dù sao cũng là huyết mạch hoàng tộc. Thiểm Quốc lại trọng nữ tử, Khanh Khanh chắc chắn sẽ sống tốt hơn ở đây.
Nghĩ đến đây, không chờ trượng phu trả lời, Lục Hà liền xoay người ngồi dậy.
“Ngày mai ta sẽ tìm người giúp truyền lời, nhất định phải đưa Khanh Khanh trở về.”
“Chỉ cần mẫu hoàng bên đó động lòng trắc ẩn, nhớ đến vẫn còn đứa con gái này của người, có thể thương tình Khanh Khanh cũng là cháu gái ruột của người, chuyện này sẽ thành.”
Trượng phu Bạch Minh thở dài: “Chỉ sợ Khanh Khanh chưa chắc đã muốn về.” Con gái của họ, trông thì mềm yếu, nhưng bên trong lại vô cùng quật cường, đã nhận định chuyện gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Nếu cả nhà ba người họ cùng được trở về cố quốc, có lẽ Khanh Khanh sẽ rất vui. Nhưng nếu chỉ để một mình con gái trở về… Bạch Minh chỉ có thể thở dài, biết chuyện này rất khó thành.
Lục Hà lại không nghĩ vậy: “Nếu sự việc có chuyển biến, nói chuyện này với Khanh Khanh cũng phải có phương pháp.
Từng bước dẫn dắt, khiến con bé cảm thấy chỉ có trở về Thiểm Quốc mới thật sự giúp được chúng ta, nó sẽ tin thôi.”
Con gái mình bà hiểu rõ, tuy có chút bướng bỉnh trong vài chuyện đã nhận định, nhưng lại quá đơn thuần, chỉ cần là lời người thân cận nói, con bé sẽ tin tưởng vô điều kiện. Haiz, dễ tin người như vậy, cũng không biết là tốt hay xấu.
...
Lục Điệp Khanh hoàn toàn không biết mẫu thân đang mưu tính tìm cơ hội đưa nàng trở về Thiểm Quốc. Bây giờ trong lòng trong mắt nàng chỉ có con rối nhỏ Tâm Tâm của mình.
“Hôm nay ta đã gặp A Tang, đã hẹn với nàng ấy rồi, ngày mai lại đến Tàng Thư Các một chuyến, đến lúc đó sẽ biết rốt cuộc sai ở chỗ nào. Ta rõ ràng đã làm theo điển tịch truyền thừa, sao Tâm Tâm ngươi vẫn chưa được điểm linh thành công vậy?”
Đêm đã khuya, Lục Điệp Khanh vẫn ôm con rối nhỏ của mình, thì thầm nói chuyện cùng nó.
Trịnh Tuyết Ninh im lặng lắng nghe, nhạy bén bắt lấy những từ khóa quan trọng, Tàng Thư Các, A Tang.
Ngày mai đến Tàng Thư Các? Vậy tại sao lần trước nàng cho người lấy danh sách ra vào Tàng Thư Các mà trên đó lại không tìm thấy tên tiểu cung nữ nhiều lời này?
Một suy đoán lóe lên trong đầu. Người canh giữ Tàng Thư Các, A Tang đã lơ là nhiệm vụ, không ghi chép đầy đủ tất cả danh sách người mượn đọc.
“Gọi ngươi là Tâm Tâm, được không?” Lục Điệp Khanh khẽ cất giọng, giọng nói tràn đầy sự kiên nhẫn, tựa như dòng nước dịu êm.
Con rối gỗ nếu có tâm, có phải sẽ sống lại không?
Trịnh Tuyết Ninh nghe giọng nói non nớt của nàng, lại nhìn nụ cười đẹp đến siêu thực của nàng, không hiểu sao, trong lòng lại có chút xao động. Tâm Tâm? Cái gì Tâm Tâm? Nàng nghi ngờ tiểu cung nữ này đang dùng mỹ nhân kế với con rối gỗ là nàng đây.
Đêm khuya không đèn, Lục Hà có chút trằn trọc, nói với trượng phu Bạch Minh:
“Chàng nói xem, chúng ta đưa Khanh Khanh về Thiểm Quốc thì thế nào?” Dù sao lúc trước người ta cần con tin, cũng chỉ cần một mình bà thôi.
Đứa nhỏ này được sinh ra sau khi đến Triều Anh Quốc, vốn không nằm trong danh sách con tin, cớ gì phải ở lại chịu khổ cùng bà? Nếu có thể đưa Khanh Khanh về Thiểm Quốc, dù sao cũng là huyết mạch hoàng tộc. Thiểm Quốc lại trọng nữ tử, Khanh Khanh chắc chắn sẽ sống tốt hơn ở đây.
Nghĩ đến đây, không chờ trượng phu trả lời, Lục Hà liền xoay người ngồi dậy.
“Ngày mai ta sẽ tìm người giúp truyền lời, nhất định phải đưa Khanh Khanh trở về.”
“Chỉ cần mẫu hoàng bên đó động lòng trắc ẩn, nhớ đến vẫn còn đứa con gái này của người, có thể thương tình Khanh Khanh cũng là cháu gái ruột của người, chuyện này sẽ thành.”
Nếu cả nhà ba người họ cùng được trở về cố quốc, có lẽ Khanh Khanh sẽ rất vui. Nhưng nếu chỉ để một mình con gái trở về… Bạch Minh chỉ có thể thở dài, biết chuyện này rất khó thành.
Lục Hà lại không nghĩ vậy: “Nếu sự việc có chuyển biến, nói chuyện này với Khanh Khanh cũng phải có phương pháp.
Từng bước dẫn dắt, khiến con bé cảm thấy chỉ có trở về Thiểm Quốc mới thật sự giúp được chúng ta, nó sẽ tin thôi.”
Con gái mình bà hiểu rõ, tuy có chút bướng bỉnh trong vài chuyện đã nhận định, nhưng lại quá đơn thuần, chỉ cần là lời người thân cận nói, con bé sẽ tin tưởng vô điều kiện. Haiz, dễ tin người như vậy, cũng không biết là tốt hay xấu.
Lục Điệp Khanh hoàn toàn không biết mẫu thân đang mưu tính tìm cơ hội đưa nàng trở về Thiểm Quốc. Bây giờ trong lòng trong mắt nàng chỉ có con rối nhỏ Tâm Tâm của mình.
“Hôm nay ta đã gặp A Tang, đã hẹn với nàng ấy rồi, ngày mai lại đến Tàng Thư Các một chuyến, đến lúc đó sẽ biết rốt cuộc sai ở chỗ nào. Ta rõ ràng đã làm theo điển tịch truyền thừa, sao Tâm Tâm ngươi vẫn chưa được điểm linh thành công vậy?”
Đêm đã khuya, Lục Điệp Khanh vẫn ôm con rối nhỏ của mình, thì thầm nói chuyện cùng nó.
Trịnh Tuyết Ninh im lặng lắng nghe, nhạy bén bắt lấy những từ khóa quan trọng, Tàng Thư Các, A Tang.
Ngày mai đến Tàng Thư Các? Vậy tại sao lần trước nàng cho người lấy danh sách ra vào Tàng Thư Các mà trên đó lại không tìm thấy tên tiểu cung nữ nhiều lời này?
Một suy đoán lóe lên trong đầu. Người canh giữ Tàng Thư Các, A Tang đã lơ là nhiệm vụ, không ghi chép đầy đủ tất cả danh sách người mượn đọc.
7
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
