TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25

Vừa rồi nhờ việc thêu thùa mà được Phương cô cô cho hai lạng bạc, Lục Điệp Khanh định dùng số bạc này vào việc cần thiết nhất, mua vật liệu tốt hơn để chế tạo con rối. Nhưng trước đó, nàng muốn chắc chắn xem trong việc chế tạo con rối còn có chỗ nào bỏ sót không.

Vừa nghe Lục Điệp Khanh có việc cần nhờ, A Tang vỗ ngực bảo đảm: “Chuyện này có gì khó, ngày mai đến ca trực của ta, ngươi cứ đến là được.”

“Chẳng qua…” Nàng do dự một lát, vẫn quyết định nói thẳng với Lục Điệp Khanh: “Mấy hôm trước người của Hoàng Thái Nữ đã đến Tàng Thư Các lấy danh sách người mượn đọc sách. Ngươi cũng biết, người khác vào Tàng Thư Các đều phải đăng ký tên, lần trước ngươi vào, ta lựa lúc không ai chú ý để ngươi tránh đi nên không bị người khác thấy, tên của ngươi không có trong danh sách đó.”

“Nếu ngươi lại muốn đến, vẫn phải tránh người khác, đừng để ai nhìn thấy. Hoàng Thái Nữ tính tình cổ quái hà khắc, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn, đừng để vướng vào sóng gió gì.”

A Tang tuy chỉ là một tiểu cung nữ làm việc ở Tàng Thư Các, nhưng lại có kinh nghiệm sinh tồn phong phú của một tiểu nhân vật, nên rất nhạy cảm với nhiều chuyện một cách bản năng.

Thấy nàng dặn dò như vậy mà vẫn nguyện ý mạo hiểm giúp mình, Lục Điệp Khanh mím môi.

“A Tang, cảm ơn ngươi.” Nàng lấy từ sau lưng ra một gói đồ được bọc bằng giấy dầu.

“Cái này cho ngươi.”

Lục Điệp Khanh cười, lúm đồng tiền trên má lại hiện rõ, A Tang còn chưa kịp nhận gói giấy dầu đã ngẩn người vì nụ cười của Lục Điệp Khanh.

“Đây là…” Nàng mở ra, phát hiện gói giấy dầu còn ấm nóng, bên trong là mấy chiếc bánh trứng hành.

Thơm quá!

“Cái này cho ta sao?” A Tang vô cùng vui mừng kinh ngạc.

Lục Điệp Khanh có chút ngượng ngùng: “Ngươi đã giúp ta nhiều lần. Đây là bánh do mẫu thân ta tự tay làm… Mong ngươi đừng chê.” Ở Triều Anh Quốc rộng lớn này, A Tang là người bạn cùng lứa tuổi có thiện ý nhất mà nàng từng gặp.

“Ấy, không chê! Sao lại chê được chứ!” A Tang không nỡ nhìn Lục Điệp Khanh thất vọng, vội vàng cắn một miếng bánh trứng lớn.

“Mẫu thân ngươi lại có tay nghề tốt như vậy sao.” A Tang ăn vội đến mức suýt cắn phải lưỡi, vị giác được thỏa mãn hoàn toàn.

Lục Điệp Khanh không nói gì thêm, chỉ mỉm cười. Ban đầu mẫu thân cũng chẳng biết làm gì, tay nghề này là do mười mấy năm qua dần dần mài giũa mà thành. Có thể thấy, bất cứ việc gì, chỉ cần có quá trình tích lũy, đều sẽ có ngày thành công.

Con rối nhỏ của nàng cũng nhất định sẽ sinh ra linh tính trong tay nàng!

Cáo biệt A Tang, hẹn ngày mai lại vào Tàng Thư Các, trên đường về lòng Lục Điệp Khanh tràn đầy niềm tin.

Khó khăn lắm mới đạp lên lớp tuyết đọng kêu răng rắc về đến phòng, Lục Điệp Khanh lập tức đi tìm con rối nhỏ của mình.

Trước khi đi, nàng đã đặt con rối nhỏ trên gối. Nhưng khi nhìn lại chỗ đó, con rối gỗ mới được khắc ngũ quan hôm qua lại không cánh mà bay.

Con rối nhỏ đâu? Con rối nhỏ của nàng đâu?

Nụ cười vừa mới nở trên môi Lục Điệp Khanh chợt tắt ngấm, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lập tức trắng bệch.

Con rối gỗ đang nằm ở góc giường, Trịnh Tuyết Ninh trơ mắt nhìn thiếu nữ đẩy cửa bước vào, đi lướt qua bên cạnh mình, rồi dừng lại ở mép giường, giọng nói đã nghẹn ngào tiếng khóc.

“Con rối nhỏ?”

7

0

2 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.