0 chữ
Chương 24
Chương 24
Một hàng cung nữ đứng bên ngoài đình, không ai dám ngẩng đầu nhìn nàng, lòng bàn tay ai nấy đều đổ đầy mồ hôi lạnh, đến thở mạnh cũng không dám. Khí thế của Hoàng Thái Nữ quả thực quá đáng sợ.
Trương ma ma nhìn bộ dạng ít nói ít cười của Điện hạ nhà mình, hắng giọng, bước đến nói với hàng tiểu cung nữ: “Tất cả mở miệng ra, nói tên các ngươi là gì!”
Bà là lão nhân từng hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu nương nương, nên vừa mở miệng đã mang theo cảm giác áp bức. Nhưng thực ra trong lòng, Trương ma ma cũng không hiểu, Điện hạ nhà mình tại sao lại phải nghe tên của đám tiểu cung nữ vô danh này.
Điện hạ trăm công nghìn việc, chỉ riêng việc đấu đá với những kẻ trên triều đình, xử lý chính sự đã đủ bận rộn rồi, sao còn phân tâm đến gặp đám hạ nhân này?
Trịnh Tuyết Ninh nhắm mắt lại, cố ý không nhìn những người đang đứng phía dưới, chỉ dựa vào thính giác để phân biệt giọng nói của tiểu cung nữ kia. Những cung nhân từng bị Lý ma ma bắt nạt đều đã ở đây cả rồi.
Từng tiểu cung nữ lần lượt mở miệng nói tên mình: “Nô tỳ tên Tiểu Hồng.”
“Nô tỳ Tình Nguyệt.”
“Nô tỳ Ám Hương.”
“Nô tỳ Đài Liên.”
Có giọng khô khàn, có giọng chói tai, có giọng khản đặc, có giọng…
Nghe hết giọng của một loạt cung nhân, Trịnh Tuyết Ninh nhíu chặt mày. Khó nghe. Không hề nghe thấy giọng nói quen thuộc kia trong số đó.
Nàng mở mắt, liếc qua hàng cung nhân này, phát hiện không có ai vừa mắt cả. Đương nhiên, Hoàng Thái Nữ nhìn ai cũng vậy thôi.
Đầu lại bắt đầu đau, trên người nàng bất giác tỏa ra chút lệ khí, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, tựa như một tòa băng sơn. Trương ma ma nhận ra sự thay đổi của Điện hạ nhà mình, vội vàng phất tay với các cung nhân:
“Mau lui ra.”
Đợi khi trong đình không còn người ngoài, Trương ma ma mới cẩn thận bước đến, nói với Trịnh Tuyết Ninh: “Điện hạ, có cần gọi thái y đến không?”
Trịnh Tuyết Ninh một tay hơi chống trán, từ trong tay áo lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn như ngọc, màu da cũng như con người nàng, lạnh lẽo đến cùng cực.
“Không cần.” Giọng nàng lạnh nhạt, cố gắng kìm nén cơn đau đầu.
Trương ma ma không dám nói thêm, chỉ đành lui sang một bên, lo lắng nhìn Điện hạ nhà mình. Mấy ngày nay, Điện hạ trông có vẻ không ổn. Nhưng cụ thể không ổn chỗ nào thì Trương ma ma lại không nói được.
…
Đợi đến khi trời tối hẳn, Trịnh Tuyết Ninh đã nằm trên giường trong tẩm điện Thường Ninh Cung. Người khác đều lấy làm lạ tại sao nàng lại nghỉ ngơi sớm như vậy, chỉ có Trịnh Tuyết Ninh tự mình biết rõ.
Nàng đang đợi tối nay lại trở về bên cạnh tiểu cung nữ kia, biến thành con rối gỗ.
Thời gian chờ đợi trở nên đặc biệt khó khăn. Trịnh Tuyết Ninh chỉ mong sau khi biến thành con rối gỗ, cơn đau đầu có thể lại thuyên giảm lần nữa.
Cuối cùng, khi trăng sáng lên đến đỉnh đầu, Trịnh Tuyết Ninh cảm thấy linh hồn mình nhẹ bẫng, cả người như thể…
Ủa, khoan đã.
Hoàng Thái Nữ nhìn tấm chăn xa lạ trước mắt, nảy sinh kinh ngạc nghi ngờ. Nàng nhìn thấy được? Biến thành con rối gỗ mà cũng có thể nhìn thấy sao?
…
Hôm nay Lục Điệp Khanh lại đến Tàng Thư Các một chuyến.
A Tang vừa mới hết ca trực đi ra, khi nhìn thấy tiểu quận chúa Thiểm Quốc đang đứng trong góc, mặt lộ vẻ vui mừng, vội chạy chậm đến.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Hai ngày nay không thấy tiểu quận chúa Thiểm Quốc đến Tàng Thư Các, A Tang tuy đã nghe đối phương nói vậy, nhưng không có đại mỹ nhân ở trước mắt để ngắm cho đã, quả thực cảm thấy có chút tiếc nuối.
Lục Điệp Khanh nhờ vả: “Ta muốn vào lại một lần nữa, xem lại một chút xem có bỏ sót điển tịch nào không.”
Con rối nhỏ của nàng đã có ngũ quan, cũng đã điểm linh rồi, nhưng dường như vẫn chưa có liên kết tinh thần nào với nàng.
Trương ma ma nhìn bộ dạng ít nói ít cười của Điện hạ nhà mình, hắng giọng, bước đến nói với hàng tiểu cung nữ: “Tất cả mở miệng ra, nói tên các ngươi là gì!”
Bà là lão nhân từng hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu nương nương, nên vừa mở miệng đã mang theo cảm giác áp bức. Nhưng thực ra trong lòng, Trương ma ma cũng không hiểu, Điện hạ nhà mình tại sao lại phải nghe tên của đám tiểu cung nữ vô danh này.
Điện hạ trăm công nghìn việc, chỉ riêng việc đấu đá với những kẻ trên triều đình, xử lý chính sự đã đủ bận rộn rồi, sao còn phân tâm đến gặp đám hạ nhân này?
Từng tiểu cung nữ lần lượt mở miệng nói tên mình: “Nô tỳ tên Tiểu Hồng.”
“Nô tỳ Tình Nguyệt.”
“Nô tỳ Ám Hương.”
“Nô tỳ Đài Liên.”
Có giọng khô khàn, có giọng chói tai, có giọng khản đặc, có giọng…
Nghe hết giọng của một loạt cung nhân, Trịnh Tuyết Ninh nhíu chặt mày. Khó nghe. Không hề nghe thấy giọng nói quen thuộc kia trong số đó.
Nàng mở mắt, liếc qua hàng cung nhân này, phát hiện không có ai vừa mắt cả. Đương nhiên, Hoàng Thái Nữ nhìn ai cũng vậy thôi.
Đầu lại bắt đầu đau, trên người nàng bất giác tỏa ra chút lệ khí, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, tựa như một tòa băng sơn. Trương ma ma nhận ra sự thay đổi của Điện hạ nhà mình, vội vàng phất tay với các cung nhân:
Đợi khi trong đình không còn người ngoài, Trương ma ma mới cẩn thận bước đến, nói với Trịnh Tuyết Ninh: “Điện hạ, có cần gọi thái y đến không?”
Trịnh Tuyết Ninh một tay hơi chống trán, từ trong tay áo lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn như ngọc, màu da cũng như con người nàng, lạnh lẽo đến cùng cực.
“Không cần.” Giọng nàng lạnh nhạt, cố gắng kìm nén cơn đau đầu.
Trương ma ma không dám nói thêm, chỉ đành lui sang một bên, lo lắng nhìn Điện hạ nhà mình. Mấy ngày nay, Điện hạ trông có vẻ không ổn. Nhưng cụ thể không ổn chỗ nào thì Trương ma ma lại không nói được.
…
Đợi đến khi trời tối hẳn, Trịnh Tuyết Ninh đã nằm trên giường trong tẩm điện Thường Ninh Cung. Người khác đều lấy làm lạ tại sao nàng lại nghỉ ngơi sớm như vậy, chỉ có Trịnh Tuyết Ninh tự mình biết rõ.
Thời gian chờ đợi trở nên đặc biệt khó khăn. Trịnh Tuyết Ninh chỉ mong sau khi biến thành con rối gỗ, cơn đau đầu có thể lại thuyên giảm lần nữa.
Cuối cùng, khi trăng sáng lên đến đỉnh đầu, Trịnh Tuyết Ninh cảm thấy linh hồn mình nhẹ bẫng, cả người như thể…
Ủa, khoan đã.
Hoàng Thái Nữ nhìn tấm chăn xa lạ trước mắt, nảy sinh kinh ngạc nghi ngờ. Nàng nhìn thấy được? Biến thành con rối gỗ mà cũng có thể nhìn thấy sao?
…
Hôm nay Lục Điệp Khanh lại đến Tàng Thư Các một chuyến.
A Tang vừa mới hết ca trực đi ra, khi nhìn thấy tiểu quận chúa Thiểm Quốc đang đứng trong góc, mặt lộ vẻ vui mừng, vội chạy chậm đến.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Hai ngày nay không thấy tiểu quận chúa Thiểm Quốc đến Tàng Thư Các, A Tang tuy đã nghe đối phương nói vậy, nhưng không có đại mỹ nhân ở trước mắt để ngắm cho đã, quả thực cảm thấy có chút tiếc nuối.
Lục Điệp Khanh nhờ vả: “Ta muốn vào lại một lần nữa, xem lại một chút xem có bỏ sót điển tịch nào không.”
Con rối nhỏ của nàng đã có ngũ quan, cũng đã điểm linh rồi, nhưng dường như vẫn chưa có liên kết tinh thần nào với nàng.
6
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
