0 chữ
Chương 23
Chương 23
Nói thêm nữa cũng không khen nổi.
Bà gọi Bạch Minh đến, bảo ông cũng khen. Bạch Minh vốn là thư sinh, việc làm thơ đối phú trước nay không phải chuyện khó, nhưng nhìn con rối gỗ nhỏ với ngũ quan xiêu vẹo chen chúc nhau trong tay con gái, lại không thể nặn ra nổi một câu thơ hay.
“Con gái ta quả thực… là nhân tài có thể đào tạo. Mới lần đầu tạc rối gỗ mà đã thấy được thiên phú rồi.”
Ông cố nặn ra một câu như vậy, lương tâm có chút cắn rứt.
Sợ con gái không vui, hai vợ chồng Lục Hà và Bạch Minh đều lặng lẽ quan sát sắc mặt Lục Điệp Khanh. Nàng lại hoàn toàn không nhận ra sự gượng gạo trong lời nói của phụ mẫu, chỉ nghĩ rằng họ đang thật lòng khen ngợi mình, thiếu chút nữa là cái đuôi nhỏ phía sau đã vểnh lên trời.
Đẹp. Phụ mẫu đều thấy con rối nhỏ của nàng đẹp. Con rối nhỏ của nàng chắc chắn cũng sẽ thích!
Mùa đông này tuyết vẫn còn rơi, chưa hoàn toàn ngừng hẳn, Lục Điệp Khanh lại vui sướиɠ như thể mùa xuân đã về. Toàn bộ sự tươi đẹp của mùa xuân dường như hóa thành ánh sáng, đậu trên người nàng, hôn lên mái tóc đen và gương mặt tựa hoa phù dung của nàng.
Nàng ôm con rối gỗ vào lòng, vui đến mức vừa đi vừa nhảy chân sáo, bóng dáng cũng trở nên linh động.
“Con rối nhỏ, con rối nhỏ của ta.” Lục Điệp Khanh hôn lên mặt con rối gỗ, giọng nói dịu dàng đầy vẻ vui tươi.
Hai vợ chồng Lục Hà và Bạch Minh nhất thời nhìn bóng dáng con gái có chút ngẩn ngơ.
“Trước nay chưa từng thấy Khanh Khanh vui như vậy.” Lục Hà thở dài.
Trong lòng bà luôn tự trách, nếu trước đây bà không tầm thường như vậy, có lẽ đã không trở thành con tin. Nếu không bị đưa sang Triều Anh Quốc, thì nữ nhi cũng sẽ không sinh ra rồi phải chịu nhiều khổ cực cùng bà ở nơi này.
Làm phụ mẫu mà lại không thể bảo vệ con mình, chỉ có thể để con gái theo mình ăn nhờ ở đậu. Lục Hà nghĩ đến chuyện này, lòng lại đau như cắt. Giờ Khanh Khanh đã lớn, bà cũng phải nghĩ cách thôi.
…
Thường Ninh Cung.
Một hàng cung nhân đang cúi đầu đứng trước cửa cung, lòng nơm nớp lo sợ. Những cung nhân này đều là cung nữ dưới hai mươi tuổi, hầu hết đều là người làm việc dưới trướng Lý ma ma.
Giờ đây những người này, kể cả Lý ma ma, đều bị gọi đến Thường Ninh Cung của Hoàng Thái Nữ, trong lòng ai nấy đều bất an, trán rịn mồ hôi.
“Lý ma ma, Hoàng Thái Nữ vì sao lại muốn gặp chúng ta?”
Các cung nữ run lên bần bật, nghĩ đến tiếng xấu của Hoàng Thái Nữ bên ngoài, liền sợ hôm nay bước vào cánh cửa cung này sẽ không ra được nữa, bỏ lại cái đầu ở đây.
Lý ma ma hai nách kẹp chặt, rụt cổ như đà điểu, nghe cung nữ bên cạnh hỏi, mất kiên nhẫn đáp: “Ta làm sao mà biết được.” Trong lòng bà ta cũng vô cùng bất an.
Không chỉ những người bị gọi đến này thấy khó hiểu, mà ngay cả Trương ma ma hàng ngày hầu hạ bên cạnh Hoàng Thái Nữ cũng không hiểu, Điện hạ nhà mình đang yên đang lành tại sao lại muốn gặp đám cung nữ từ khu điện hẻo lánh kia.
Trịnh Tuyết Ninh ngồi trong đình, trông vô cùng nhàn nhã, trên bàn đá trước mặt đặt một đĩa hoa quả tươi, thứ trái cây hiếm có vào tiết trời này.
Khi từng cung nữ rụt cổ bước đến, đứng trước mặt nàng, Trịnh Tuyết Ninh hơi ngước mắt, đôi mắt phượng sâu thẳm kia lập tức lộ rõ uy nghiêm của bậc bề trên.
Bà gọi Bạch Minh đến, bảo ông cũng khen. Bạch Minh vốn là thư sinh, việc làm thơ đối phú trước nay không phải chuyện khó, nhưng nhìn con rối gỗ nhỏ với ngũ quan xiêu vẹo chen chúc nhau trong tay con gái, lại không thể nặn ra nổi một câu thơ hay.
“Con gái ta quả thực… là nhân tài có thể đào tạo. Mới lần đầu tạc rối gỗ mà đã thấy được thiên phú rồi.”
Ông cố nặn ra một câu như vậy, lương tâm có chút cắn rứt.
Sợ con gái không vui, hai vợ chồng Lục Hà và Bạch Minh đều lặng lẽ quan sát sắc mặt Lục Điệp Khanh. Nàng lại hoàn toàn không nhận ra sự gượng gạo trong lời nói của phụ mẫu, chỉ nghĩ rằng họ đang thật lòng khen ngợi mình, thiếu chút nữa là cái đuôi nhỏ phía sau đã vểnh lên trời.
Đẹp. Phụ mẫu đều thấy con rối nhỏ của nàng đẹp. Con rối nhỏ của nàng chắc chắn cũng sẽ thích!
Nàng ôm con rối gỗ vào lòng, vui đến mức vừa đi vừa nhảy chân sáo, bóng dáng cũng trở nên linh động.
“Con rối nhỏ, con rối nhỏ của ta.” Lục Điệp Khanh hôn lên mặt con rối gỗ, giọng nói dịu dàng đầy vẻ vui tươi.
Hai vợ chồng Lục Hà và Bạch Minh nhất thời nhìn bóng dáng con gái có chút ngẩn ngơ.
“Trước nay chưa từng thấy Khanh Khanh vui như vậy.” Lục Hà thở dài.
Trong lòng bà luôn tự trách, nếu trước đây bà không tầm thường như vậy, có lẽ đã không trở thành con tin. Nếu không bị đưa sang Triều Anh Quốc, thì nữ nhi cũng sẽ không sinh ra rồi phải chịu nhiều khổ cực cùng bà ở nơi này.
…
Thường Ninh Cung.
Một hàng cung nhân đang cúi đầu đứng trước cửa cung, lòng nơm nớp lo sợ. Những cung nhân này đều là cung nữ dưới hai mươi tuổi, hầu hết đều là người làm việc dưới trướng Lý ma ma.
Giờ đây những người này, kể cả Lý ma ma, đều bị gọi đến Thường Ninh Cung của Hoàng Thái Nữ, trong lòng ai nấy đều bất an, trán rịn mồ hôi.
“Lý ma ma, Hoàng Thái Nữ vì sao lại muốn gặp chúng ta?”
Các cung nữ run lên bần bật, nghĩ đến tiếng xấu của Hoàng Thái Nữ bên ngoài, liền sợ hôm nay bước vào cánh cửa cung này sẽ không ra được nữa, bỏ lại cái đầu ở đây.
Không chỉ những người bị gọi đến này thấy khó hiểu, mà ngay cả Trương ma ma hàng ngày hầu hạ bên cạnh Hoàng Thái Nữ cũng không hiểu, Điện hạ nhà mình đang yên đang lành tại sao lại muốn gặp đám cung nữ từ khu điện hẻo lánh kia.
Trịnh Tuyết Ninh ngồi trong đình, trông vô cùng nhàn nhã, trên bàn đá trước mặt đặt một đĩa hoa quả tươi, thứ trái cây hiếm có vào tiết trời này.
Khi từng cung nữ rụt cổ bước đến, đứng trước mặt nàng, Trịnh Tuyết Ninh hơi ngước mắt, đôi mắt phượng sâu thẳm kia lập tức lộ rõ uy nghiêm của bậc bề trên.
7
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
