TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22

“Đã nói với con bao nhiêu lần là đừng đυ.ng vào việc thêu thùa đó, chúng ta thế nào cũng sống được. Con làm những thứ đó làm gì, còn nhỏ tuổi đừng làm hỏng mắt.”

Lục Hà năm xưa ở Thiểm Quốc cũng từng có những ngày phú quý.

Chẳng qua, trong số các công chúa Thiểm Quốc, bà là người mờ nhạt nhất. Vì mờ nhạt nên hôn sự cũng tầm thường. Vì mờ nhạt nên bị đẩy sang Triều Anh Quốc làm con tin.

Tóm lại, sự mờ nhạt thời niên thiếu gần như đã hủy hoại cả đời bà, trượng phu và con gái. Lục Hà cũng từng oán trách mẫu hoàng nhẫn tâm với mình.

Mẫu hoàng có bao nhiêu nữ nhi như vậy, tại sao lại chỉ từ bỏ một mình bà? Bao nhiêu năm trôi qua, lẽ nào mẫu hoàng chưa từng nhớ đến bà sao?

Lục Hà vẫn luôn ôm ấp một niềm mong đợi, chờ đợi ngày mình có thể mang theo nữ nhi và trượng phu cùng trở về quê hương. Nhưng bao nhiêu năm trôi qua, ngày qua ngày sống lay lắt nơi đất khách quê người, mọi mong chờ đều dần bị bào mòn.

Nhiều lúc, bà thậm chí quên mất xuất thân của mình. Dù trong giấc mộng đêm khuya thường trở về Thiểm Quốc, nhưng vừa mở mắt nhìn thấy khu điện rách nát xung quanh, liền biết, cuộc đời này có lẽ cũng chỉ có số mệnh chết già nơi đây.

Nhưng nữ nhi của bà vẫn còn trẻ trung như vậy. Bà muốn đưa nữ nhi trở về cố quốc rực rỡ, dù chỉ là một tia hy vọng mong manh. Cho dù nữ nhi không thể trở thành một tồn tại chói mắt như Hoàng Thái Nữ của Triều Anh Quốc, làm một vị quận chúa nhàn tản cũng tốt hơn là ăn nhờ ở đậu nơi này.

Bà nhìn Khanh Khanh đem hết tâm tư vào việc chế tạo con rối, trong lòng cũng không khỏi có chút chua xót. Mấy trăm năm qua, bao nhiêu người đều không làm được việc này, nữ nhi sao có thể làm được chứ? Việc bà kể cho Khanh Khanh nghe chuyện của tổ tiên cũng chỉ là muốn con bé vui vẻ một chút mà thôi.

Lục Hà nhìn đứa con gái duy nhất của mình, lòng tràn đầy thương cảm và tiếng thở dài.

Lục Điệp Khanh lại không nhận ra cảm xúc của mẫu thân, chỉ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tươi tắn, cười tươi như một đóa hoa xinh đẹp.

“Nương, con không có làm việc thêu thùa.” Chuyện làm con rối, nàng không muốn giấu mẫu thân.

Lục Hà khó hiểu: “Nhìn mắt con kìa, nếu không phải thức đêm thêu thùa thì sao lại thế này?”

Cũng không biết Khanh Khanh nhà bà giống ai, dung mạo khuynh thành này quá mức rực rỡ, đến vải thô áo gai cũng không che giấu được vẻ tuyệt sắc.

Từ nhỏ da thịt đã cực kỳ mịn màng, chỉ cần ngủ muộn một chút là dưới mắt sẽ có quầng thâm nhàn nhạt, trông lại càng thêm yếu đuối mỏng manh, khiến người ta đau lòng.

Thấy mẫu thân không tin, Lục Điệp Khanh liền chạy nhanh vào phòng, rồi cẩn thận mang con rối gỗ đã được tạo hình ngũ quan ra cho Lục Hà xem.

“Người xem này.”

Cả đêm không nghỉ ngơi tử tế, chỉ lo tỉ mỉ tạo hình khuôn mặt cho con rối gỗ. Khi trời vừa tờ mờ sáng, Lục Điệp Khanh nhìn ánh sáng bên ngoài, rồi quay lại nhìn khuôn mặt con rối nhỏ, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác mãn nguyện không gì sánh được.

Ngay cả khi làm những món đồ thêu tinh xảo, Lục Điệp Khanh cũng chưa từng có cảm giác như vậy.

Bây giờ khi nàng đưa con rối nhỏ ra cho mẫu thân xem, đôi mắt hạnh cong cong như vầng trăng non, chờ đợi lời khen của mẫu thân.

Lục Hà nhìn chằm chằm con rối gỗ một lúc, khóe môi khẽ giật giật một cách khó nhận ra, rồi mới nở nụ cười.

“Đẹp.”

7

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.