0 chữ
Chương 21
Chương 21
Trịnh Tuyết Ninh cảm giác mình đã mơ một giấc mơ thật dài. Nàng dường như đã ngủ rất lâu, lâu đến mức mọi bộ phận trên cơ thể đều thả lỏng, được nghỉ ngơi đầy đủ thực sự.
Từ khi có ký ức đến nay, Trịnh Tuyết Ninh hầu như chưa từng có lúc nào thoải mái như vậy, chưa từng thả lỏng đến thế.
Trong mơ không có gì cả, chỉ có… Khoan đã.
Ý thức quay về, Trịnh Tuyết Ninh chợt mở mắt. Nàng nhìn thấy bài trí quen thuộc xung quanh, đây là tẩm cung của nàng. Nàng lại trở về rồi?
Trịnh Tuyết Ninh xoay người ngồi dậy, phát hiện Trương ma ma đang canh giữ bên ngoài. Nghe thấy động tĩnh chỗ nàng, Trương ma ma vội bước vào, trên gương mặt già nua không giấu được vẻ lo lắng.
“Điện hạ, người tỉnh rồi.”
Thực ra Trương ma ma muốn hỏi, tại sao Điện hạ lại đột nhiên ngất đi như vậy? Nhưng cũng may, sau lần trước, Trương ma ma đã có chút chuẩn bị tâm lý, biết Điện hạ chỉ là ngủ say, một lát sau sẽ tự tỉnh lại. Chỉ là… Tình huống kiểu này xảy ra trên người Điện hạ thật sự quá hiếm thấy.
Trịnh Tuyết Ninh từ khi sinh ra đã được phong Hoàng Thái Nữ, nhưng có lẽ vì thân phận quá tôn quý nên phải gánh vác quá nhiều. Từ sau khi Hoàng hậu qua đời, Điện hạ nhà bà liền thành đứa trẻ không có mẫu thân, từ đó mắc chứng đau đầu, đến giấc ngủ cũng không yên.
Hai ngày nay, đã liên tiếp hai buổi tối, cứ đến một giờ nhất định là Điện hạ lại ngất đi. Trương ma ma trong lòng vừa lo lắng lại vừa mừng thầm, mừng vì Điện hạ được ngủ, cảm xúc nhất thời phức tạp, ánh mắt nhìn Trịnh Tuyết Ninh cũng mang theo vẻ đau lòng.
Trịnh Tuyết Ninh day day thái dương.
“Ma ma, bây giờ là giờ nào?” Trương ma ma đáp: “Giờ Thìn.”
Trịnh Tuyết Ninh trầm ngâm không nói. Hai lần nàng nhập vào thân xác rối gỗ của tiểu cung nữ kia đều là vào buổi tối. Đến sáng hôm sau lại trở về thân thể của mình. Nàng có một suy đoán, liệu có phải việc hồn phách bị kéo đi chỉ xảy ra vào ban đêm không?
Nếu đúng như vậy… Vậy cũng không cần vội vàng xử lý việc này.
Ban đêm nàng vốn không thể nghỉ ngơi tử tế, thường là đau đầu đến thức trắng đêm, rồi lại gắng gượng dậy xem tấu chương. Nhưng hai lần nhập vào con rối gỗ rồi trở về này, chứng đau đầu đã giảm đi rất nhiều, thậm chí còn hiệu quả hơn cả phương thuốc của thái y.
Nhưng rõ ràng khi ở bên tiểu cung nữ kia, Trịnh Tuyết Ninh thường bị tức đến suýt hồn lìa khỏi xác. Ghét nàng ta quá mềm yếu, ghét nàng ta quá hay khóc, lại ghét nàng ta cứ luôn nói chuyện với mình.
Dễ bị người khác bắt nạt như vậy, lẽ nào tiểu cung nữ này trông không được xinh đẹp?
Trịnh Tuyết Ninh lại lâm vào trầm tư.
“Điện hạ? Điện hạ?” Trương ma ma gọi hai tiếng mới thấy Hoàng Thái Nữ hoàn hồn. Gương mặt ngày thường vốn quá đỗi diễm lệ và sắc sảo kia, vì thất thần mà lại thoáng nét hoang mang hiếm thấy.
Trương ma ma liền lo lắng nói: “Điện hạ, người đừng thức khuya như vậy nữa, phải giữ gìn thân thể.” Bà đoán có lẽ trước đây Điện hạ quá liều mạng, thường xuyên không ngủ không nghỉ xử lý chính sự, thân thể đã suy kiệt, nên hai ngày nay mới mệt mỏi đến mức ngất đi như vậy.
Trịnh Tuyết Ninh thấy Trương ma ma mở miệng định cằn nhằn, liền đổi sắc mặt, nhưng rồi lại nghĩ đến tiếng thủ thỉ và nước mắt của tiểu cung nữ kia.
“Ma ma không cần lo nghĩ nhiều, lui ra đi, bổn cung tự có chủ trương.”
Trương ma ma chỉ đành thu lại vẻ mặt sầu não rồi lui ra, nhất thời lại càng thêm tưởng nhớ Hoàng hậu nương nương đã mất sớm. Đứa trẻ không mẹ này thật đáng thương. Dù là Hoàng Thái Nữ ở trong tẩm cung rộng lớn thế này, nhưng bốn bề lại trống trải, chẳng có chút hơi người.
Vậy mà người ngoài lại đồn thổi Điện hạ thành hạng… hạng ma đầu tàn nhẫn độc ác. Nào là hở ra là vì đau đầu mà nổi điên gϊếŧ người.
Phỉ! Tất cả đều là tin vịt đồn bậy, nếu để bà gặp mặt những kẻ đặt điều cho Điện hạ như vậy, xem bà có xé nát miệng lũ đó ra không.
Điện hạ của bọn họ đâu có đáng sợ như vậy. Là do những kẻ đó không có ý tốt, tính kế vị trí của Điện hạ, ra tay không thành nên mới gặp kết cục xấu.
...
Sáng hôm nay khi Lục Điệp Khanh thức dậy, dưới đôi mắt hạnh xinh đẹp có chút quầng thâm nhàn nhạt. Lục Hà vừa thấy dáng vẻ này của con gái, liền đoán đêm qua nàng chắc hẳn lại lén đi thêu thùa.
Từ khi có ký ức đến nay, Trịnh Tuyết Ninh hầu như chưa từng có lúc nào thoải mái như vậy, chưa từng thả lỏng đến thế.
Trong mơ không có gì cả, chỉ có… Khoan đã.
Ý thức quay về, Trịnh Tuyết Ninh chợt mở mắt. Nàng nhìn thấy bài trí quen thuộc xung quanh, đây là tẩm cung của nàng. Nàng lại trở về rồi?
Trịnh Tuyết Ninh xoay người ngồi dậy, phát hiện Trương ma ma đang canh giữ bên ngoài. Nghe thấy động tĩnh chỗ nàng, Trương ma ma vội bước vào, trên gương mặt già nua không giấu được vẻ lo lắng.
“Điện hạ, người tỉnh rồi.”
Thực ra Trương ma ma muốn hỏi, tại sao Điện hạ lại đột nhiên ngất đi như vậy? Nhưng cũng may, sau lần trước, Trương ma ma đã có chút chuẩn bị tâm lý, biết Điện hạ chỉ là ngủ say, một lát sau sẽ tự tỉnh lại. Chỉ là… Tình huống kiểu này xảy ra trên người Điện hạ thật sự quá hiếm thấy.
Hai ngày nay, đã liên tiếp hai buổi tối, cứ đến một giờ nhất định là Điện hạ lại ngất đi. Trương ma ma trong lòng vừa lo lắng lại vừa mừng thầm, mừng vì Điện hạ được ngủ, cảm xúc nhất thời phức tạp, ánh mắt nhìn Trịnh Tuyết Ninh cũng mang theo vẻ đau lòng.
Trịnh Tuyết Ninh day day thái dương.
“Ma ma, bây giờ là giờ nào?” Trương ma ma đáp: “Giờ Thìn.”
Trịnh Tuyết Ninh trầm ngâm không nói. Hai lần nàng nhập vào thân xác rối gỗ của tiểu cung nữ kia đều là vào buổi tối. Đến sáng hôm sau lại trở về thân thể của mình. Nàng có một suy đoán, liệu có phải việc hồn phách bị kéo đi chỉ xảy ra vào ban đêm không?
Ban đêm nàng vốn không thể nghỉ ngơi tử tế, thường là đau đầu đến thức trắng đêm, rồi lại gắng gượng dậy xem tấu chương. Nhưng hai lần nhập vào con rối gỗ rồi trở về này, chứng đau đầu đã giảm đi rất nhiều, thậm chí còn hiệu quả hơn cả phương thuốc của thái y.
Nhưng rõ ràng khi ở bên tiểu cung nữ kia, Trịnh Tuyết Ninh thường bị tức đến suýt hồn lìa khỏi xác. Ghét nàng ta quá mềm yếu, ghét nàng ta quá hay khóc, lại ghét nàng ta cứ luôn nói chuyện với mình.
Dễ bị người khác bắt nạt như vậy, lẽ nào tiểu cung nữ này trông không được xinh đẹp?
Trịnh Tuyết Ninh lại lâm vào trầm tư.
“Điện hạ? Điện hạ?” Trương ma ma gọi hai tiếng mới thấy Hoàng Thái Nữ hoàn hồn. Gương mặt ngày thường vốn quá đỗi diễm lệ và sắc sảo kia, vì thất thần mà lại thoáng nét hoang mang hiếm thấy.
Trịnh Tuyết Ninh thấy Trương ma ma mở miệng định cằn nhằn, liền đổi sắc mặt, nhưng rồi lại nghĩ đến tiếng thủ thỉ và nước mắt của tiểu cung nữ kia.
“Ma ma không cần lo nghĩ nhiều, lui ra đi, bổn cung tự có chủ trương.”
Trương ma ma chỉ đành thu lại vẻ mặt sầu não rồi lui ra, nhất thời lại càng thêm tưởng nhớ Hoàng hậu nương nương đã mất sớm. Đứa trẻ không mẹ này thật đáng thương. Dù là Hoàng Thái Nữ ở trong tẩm cung rộng lớn thế này, nhưng bốn bề lại trống trải, chẳng có chút hơi người.
Vậy mà người ngoài lại đồn thổi Điện hạ thành hạng… hạng ma đầu tàn nhẫn độc ác. Nào là hở ra là vì đau đầu mà nổi điên gϊếŧ người.
Phỉ! Tất cả đều là tin vịt đồn bậy, nếu để bà gặp mặt những kẻ đặt điều cho Điện hạ như vậy, xem bà có xé nát miệng lũ đó ra không.
Điện hạ của bọn họ đâu có đáng sợ như vậy. Là do những kẻ đó không có ý tốt, tính kế vị trí của Điện hạ, ra tay không thành nên mới gặp kết cục xấu.
...
Sáng hôm nay khi Lục Điệp Khanh thức dậy, dưới đôi mắt hạnh xinh đẹp có chút quầng thâm nhàn nhạt. Lục Hà vừa thấy dáng vẻ này của con gái, liền đoán đêm qua nàng chắc hẳn lại lén đi thêu thùa.
7
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
