0 chữ
Chương 20
Chương 20
Sau khi khóc một lúc với con rối gỗ nhỏ của mình, cảm xúc của Lục Điệp Khanh rõ ràng đã dịu đi rất nhiều.
“Xin lỗi ngươi, con rối nhỏ.” Thiếu nữ với đôi mắt hoe đỏ vì khóc, giọng nói non nớt, xin lỗi con rối gỗ đang được ôm trong tay.
Trịnh Tuyết Ninh: "?"
Tiểu cung nữ này xin lỗi nàng cái gì? Hoàng Thái Nữ Điện hạ đây đã bị tiếng khóc của tiểu cung nữ này làm cho chai sạn cả tính tình, nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào.
À, cũng chẳng cần phản ứng. Dù sao tiểu cung nữ này cũng không nghe thấy nàng đang nói gì. Trịnh Tuyết Ninh tự giễu nghĩ.
“Con rối nhỏ, ta sẽ không bỏ rơi ngươi, sau này dù người khác không tin hay cười nhạo ta, chính ta cũng sẽ không dao động.”
Nâng con rối gỗ lên cao, đặt trước mặt cẩn thận quan sát một chút. Lục Điệp Khanh khẽ hôn lên mặt con rối nhỏ, nghiêm túc cam đoan.
Linh hồn Trịnh Tuyết Ninh bên trong chấn động, tức đến mức gần như muốn quát vào mặt đối phương.
Lớn mật! Ngươi! Là trữ quân, trước nay không ai dám thân cận nàng như vậy. Không, hành động của tiểu cung nữ này đã là mạo phạm!
Nhưng ngay sau đó, lời nói thốt ra từ miệng Lục Điệp Khanh lại khiến Trịnh Tuyết Ninh dập tắt lửa giận, dời đi sự chú ý.
“Con rối nhỏ, để ta khắc ngũ quan cho ngươi nhé, đến giờ ngươi vẫn chưa có mắt mũi miệng, có phải vì vậy mà không nhìn thấy ta, cũng không nghe thấy ta nói chuyện không.”
Lục Điệp Khanh vừa nói chuyện dịu dàng như vậy, vừa dùng ngón tay dịu dàng vuốt ve đầu con rối nhỏ.
Trịnh Tuyết Ninh cố nén mọi sự xao động và cả cơn run rẩy từ linh hồn. Trong lòng nàng dấy lên sự hoang mang xen lẫn mong đợi, nếu thật sự được khắc ngũ quan, thân xác rối gỗ hiện tại của nàng liệu có thật sự nhìn thấy được dung mạo của đối phương không?
Lục Điệp Khanh cũng không trì hoãn. Nàng hít sâu một hơi, lau khô hết nước mắt trên mặt, rồi ra ngoài múc một chậu nước, rửa mặt và tay sạch sẽ.
Đầu giường đặt một hộp trang điểm đơn sơ, nàng lấy ra một đoạn hương ngắn rồi cẩn thận đốt lên.
Trịnh Tuyết Ninh rất muốn lập tức có được đôi mắt để nhìn xem tiểu cung nữ này đang làm gì. Nhưng rồi một làn hương thoảng đến bên mũi, mùi hương này thật tĩnh lặng và dịu dàng, tựa như có sức mạnh thôi miên. Trịnh Tuyết Ninh bất giác lại thϊếp đi.
Trước khi thϊếp đi, nàng mơ hồ nghe thấy giọng nói dịu dàng đầy áy náy của tiểu cung nữ: “Con rối nhỏ, trong điển tịch có nói mỗi lần hoàn thiện con rối, phải đốt loại hương đặc biệt này, để tránh linh tính tồn tại trong con rối bị tổn hại do sơ suất khi tạo hình.”
Lục Điệp Khanh quen miệng giải thích mọi thứ với con rối nhỏ của mình. Nàng tin tưởng vào việc vạn vật hữu linh hơn bất kỳ ai trên thế gian này.
Trong căn phòng lẩn khuất khói hương, Lục Điệp Khanh mặc bộ y phục đơn bạc, cúi người đặt nén hương ngay ngắn. Nàng ngồi xuống mép giường, yên lặng bắt đầu tạo hình ngũ quan cho con rối nhỏ.
“Xin lỗi ngươi, con rối nhỏ.” Thiếu nữ với đôi mắt hoe đỏ vì khóc, giọng nói non nớt, xin lỗi con rối gỗ đang được ôm trong tay.
Trịnh Tuyết Ninh: "?"
Tiểu cung nữ này xin lỗi nàng cái gì? Hoàng Thái Nữ Điện hạ đây đã bị tiếng khóc của tiểu cung nữ này làm cho chai sạn cả tính tình, nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào.
À, cũng chẳng cần phản ứng. Dù sao tiểu cung nữ này cũng không nghe thấy nàng đang nói gì. Trịnh Tuyết Ninh tự giễu nghĩ.
“Con rối nhỏ, ta sẽ không bỏ rơi ngươi, sau này dù người khác không tin hay cười nhạo ta, chính ta cũng sẽ không dao động.”
Nâng con rối gỗ lên cao, đặt trước mặt cẩn thận quan sát một chút. Lục Điệp Khanh khẽ hôn lên mặt con rối nhỏ, nghiêm túc cam đoan.
Lớn mật! Ngươi! Là trữ quân, trước nay không ai dám thân cận nàng như vậy. Không, hành động của tiểu cung nữ này đã là mạo phạm!
Nhưng ngay sau đó, lời nói thốt ra từ miệng Lục Điệp Khanh lại khiến Trịnh Tuyết Ninh dập tắt lửa giận, dời đi sự chú ý.
“Con rối nhỏ, để ta khắc ngũ quan cho ngươi nhé, đến giờ ngươi vẫn chưa có mắt mũi miệng, có phải vì vậy mà không nhìn thấy ta, cũng không nghe thấy ta nói chuyện không.”
Lục Điệp Khanh vừa nói chuyện dịu dàng như vậy, vừa dùng ngón tay dịu dàng vuốt ve đầu con rối nhỏ.
Trịnh Tuyết Ninh cố nén mọi sự xao động và cả cơn run rẩy từ linh hồn. Trong lòng nàng dấy lên sự hoang mang xen lẫn mong đợi, nếu thật sự được khắc ngũ quan, thân xác rối gỗ hiện tại của nàng liệu có thật sự nhìn thấy được dung mạo của đối phương không?
Đầu giường đặt một hộp trang điểm đơn sơ, nàng lấy ra một đoạn hương ngắn rồi cẩn thận đốt lên.
Trịnh Tuyết Ninh rất muốn lập tức có được đôi mắt để nhìn xem tiểu cung nữ này đang làm gì. Nhưng rồi một làn hương thoảng đến bên mũi, mùi hương này thật tĩnh lặng và dịu dàng, tựa như có sức mạnh thôi miên. Trịnh Tuyết Ninh bất giác lại thϊếp đi.
Trước khi thϊếp đi, nàng mơ hồ nghe thấy giọng nói dịu dàng đầy áy náy của tiểu cung nữ: “Con rối nhỏ, trong điển tịch có nói mỗi lần hoàn thiện con rối, phải đốt loại hương đặc biệt này, để tránh linh tính tồn tại trong con rối bị tổn hại do sơ suất khi tạo hình.”
Trong căn phòng lẩn khuất khói hương, Lục Điệp Khanh mặc bộ y phục đơn bạc, cúi người đặt nén hương ngay ngắn. Nàng ngồi xuống mép giường, yên lặng bắt đầu tạo hình ngũ quan cho con rối nhỏ.
7
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
