0 chữ
Chương 19
Chương 19
Nàng không biết tiểu cung nữ này trông ra sao, nhưng chỉ qua hai lần tiếp xúc này, nghe đối phương rơi lệ khóc nức nở, cũng biết đối phương là người mềm yếu.
Thế đạo này vốn là mạnh được yếu thua, khóc lóc chỉ là cách làm của kẻ yếu đuối, chẳng thay đổi được gì, chỉ khiến kẻ khác thăm dò được ngươi không có lớp phòng vệ, rồi sau đó càng ra sức bắt nạt và giày vò ngươi hơn.
Sao lại có người dễ bị bắt nạt như vậy chứ? Rốt cuộc là vì chuyện gì?
Trịnh Tuyết Ninh không muốn quản chuyện không đâu của tiểu cung nữ này, nhưng tiếng khóc của đối phương cứ văng vẳng bên tai, bản thân nàng lúc này lại chẳng phải Hoàng Thái Nữ gì, chỉ là một con rối gỗ không thể động đậy, không thể lên tiếng, đến quyền trừng mắt nhìn người cũng không có. Thật là… Nàng chỉ đành cố chịu đựng.
Khi cơn tức trong lòng ngày càng dâng cao, cuối cùng nàng cũng nghe thấy tiểu cung nữ kia, dùng giọng nói non nớt, nghẹn ngào kể lể với nàng (con rối).
“Hôm nay ta đến chỗ Phương cô cô xếp hàng bán đồ thêu, bà ấy nhận ra ta, gọi riêng ta ra, còn trả cho ta hai lạng bạc…”
Nhắc đến hai lạng bạc, Lục Điệp Khanh lại mím môi, bắt đầu rơi lệ. “Bọn họ hỏi ta kiếm tiền làm gì, ta… ta liền nói muốn tích góp tiền mua vật liệu làm con rối…”
Vừa nghe đến đây, Trịnh Tuyết Ninh liền biết tại sao đối phương lại khóc. Chắc chắn là do thiếu nữ mềm như quả hồng chín này nói muốn làm Nhân ngẫu sư nên đã bị người ta chế giễu.
Dù là người trong hoàng thất Triều Anh Quốc, biết nhiều chuyện bí mật hơn dân thường, Trịnh Tuyết Ninh cũng biết thái độ của người thường khi nhắc đến Nhân ngẫu sư sẽ thế nào. Chuyện hoang đường, kẻ khờ nói mộng.
Nhân ngẫu sư quả thực đã từng tồn tại, nhưng mấy trăm năm gần đây hầu như không có Nhân ngẫu sư chính thống nào xuất hiện, khiến cho Nhân ngẫu sư dần trở thành một loại truyền thuyết.
Việc này giống như… một người bình thường bỗng một ngày nói với ngươi rằng họ muốn trở thành thần tiên. Mọi người đương nhiên sẽ không tin, chỉ thấy kẻ muốn làm thần tiên kia là bị mất trí.
Nhớ lại những ánh mắt của người khác lúc nãy, tim Lục Điệp Khanh như vỡ nát. Thiếu nữ thút thít, như thể cả thế giới đều sụp đổ: “… Phương cô cô và những người đó nghe ta nói vậy, đều cười.”
Thiếu nữ nhỏ bé chỉ là không hiểu nổi, tại sao một thứ rõ ràng đã từng tồn tại, chỉ vì nàng nghiêm túc đối đãi với nó, muốn thay đổi vận mệnh của mình, lại khiến người khác bật cười? Tại sao?
Tàng Thư Các còn có cả điển tịch truyền thừa của Nhân ngẫu sư kia mà. Triều Anh Quốc là đại quốc, đã thu thập nó vào thư viện, chắc chắn phải từng có Nhân ngẫu sư nên mới cất giữ như vậy.
Nhưng mọi người đều cho rằng việc trở thành Nhân ngẫu sư chỉ là giấc mộng hão huyền của nàng. Thật khó chịu. Thực ra là quận chúa Thiểm Quốc, nàng lẽ ra phải quen với sự khinh miệt, châm chọc và đủ loại coi thường, làm khó từ người khác rồi chứ…
Nhưng trở thành Nhân ngẫu sư là ước mơ của nàng. Nàng gần như đặt tất cả hy vọng vào việc chế tạo con rối. Như vậy, tương lai mới có chút hy vọng, không còn khổ sở như vậy nữa.
Niềm hy vọng này liên quan đến tình cảnh của nàng và phụ mẫu, liên quan đến việc sau này nàng có thể sống tốt hơn bây giờ hay không, liên quan đến... tất cả.
Thế đạo này vốn là mạnh được yếu thua, khóc lóc chỉ là cách làm của kẻ yếu đuối, chẳng thay đổi được gì, chỉ khiến kẻ khác thăm dò được ngươi không có lớp phòng vệ, rồi sau đó càng ra sức bắt nạt và giày vò ngươi hơn.
Sao lại có người dễ bị bắt nạt như vậy chứ? Rốt cuộc là vì chuyện gì?
Trịnh Tuyết Ninh không muốn quản chuyện không đâu của tiểu cung nữ này, nhưng tiếng khóc của đối phương cứ văng vẳng bên tai, bản thân nàng lúc này lại chẳng phải Hoàng Thái Nữ gì, chỉ là một con rối gỗ không thể động đậy, không thể lên tiếng, đến quyền trừng mắt nhìn người cũng không có. Thật là… Nàng chỉ đành cố chịu đựng.
“Hôm nay ta đến chỗ Phương cô cô xếp hàng bán đồ thêu, bà ấy nhận ra ta, gọi riêng ta ra, còn trả cho ta hai lạng bạc…”
Nhắc đến hai lạng bạc, Lục Điệp Khanh lại mím môi, bắt đầu rơi lệ. “Bọn họ hỏi ta kiếm tiền làm gì, ta… ta liền nói muốn tích góp tiền mua vật liệu làm con rối…”
Vừa nghe đến đây, Trịnh Tuyết Ninh liền biết tại sao đối phương lại khóc. Chắc chắn là do thiếu nữ mềm như quả hồng chín này nói muốn làm Nhân ngẫu sư nên đã bị người ta chế giễu.
Dù là người trong hoàng thất Triều Anh Quốc, biết nhiều chuyện bí mật hơn dân thường, Trịnh Tuyết Ninh cũng biết thái độ của người thường khi nhắc đến Nhân ngẫu sư sẽ thế nào. Chuyện hoang đường, kẻ khờ nói mộng.
Việc này giống như… một người bình thường bỗng một ngày nói với ngươi rằng họ muốn trở thành thần tiên. Mọi người đương nhiên sẽ không tin, chỉ thấy kẻ muốn làm thần tiên kia là bị mất trí.
Nhớ lại những ánh mắt của người khác lúc nãy, tim Lục Điệp Khanh như vỡ nát. Thiếu nữ thút thít, như thể cả thế giới đều sụp đổ: “… Phương cô cô và những người đó nghe ta nói vậy, đều cười.”
Thiếu nữ nhỏ bé chỉ là không hiểu nổi, tại sao một thứ rõ ràng đã từng tồn tại, chỉ vì nàng nghiêm túc đối đãi với nó, muốn thay đổi vận mệnh của mình, lại khiến người khác bật cười? Tại sao?
Nhưng mọi người đều cho rằng việc trở thành Nhân ngẫu sư chỉ là giấc mộng hão huyền của nàng. Thật khó chịu. Thực ra là quận chúa Thiểm Quốc, nàng lẽ ra phải quen với sự khinh miệt, châm chọc và đủ loại coi thường, làm khó từ người khác rồi chứ…
Nhưng trở thành Nhân ngẫu sư là ước mơ của nàng. Nàng gần như đặt tất cả hy vọng vào việc chế tạo con rối. Như vậy, tương lai mới có chút hy vọng, không còn khổ sở như vậy nữa.
Niềm hy vọng này liên quan đến tình cảnh của nàng và phụ mẫu, liên quan đến việc sau này nàng có thể sống tốt hơn bây giờ hay không, liên quan đến... tất cả.
5
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
