TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

Vành mắt Lục Điệp Khanh đỏ hoe, nàng gắt gao cắn môi, nghe tiếng cười vang lên bốn phía. Nàng rõ ràng rất nghiêm túc và thành kính với chuyện Nhân ngẫu sư, tại sao người khác lại chế giễu nàng như vậy?

Trong điển tịch truyền thừa của Nhân ngẫu sư rõ ràng viết rằng, vạn vật hữu linh, con rối có thể sở hữu linh tính, cũng nằm ở chữ Linh này. Mà muốn có linh, trước hết Nhân ngẫu sư phải có tín niệm mạnh mẽ.

Đứng giữa tiếng cười của mọi người, gương mặt Lục Điệp Khanh tràn đầy vẻ bối rối và hoang mang, tựa như bản thân là một hòn đảo bị cô lập.

“Được rồi, được rồi.” Phương cô cô nhận ra sự bối rối của vị tiểu quận chúa Thiểm Quốc này, liếc mắt ra hiệu cho những người xung quanh, bốn phía mới yên tĩnh trở lại.

“Sắp đến Tết rồi, chút bạc này ngươi cầm lấy, coi như trả trước tiền công thêu thùa của ngươi.”

Phương cô cô cũng không giấu giếm, làm ngay trước mặt mọi người, lấy ra hai lạng bạc đưa cho Lục Điệp Khanh. Như vậy sau này lỡ Hoàng Thái Nữ có hỏi đến, bà cũng không có gì sai sót.

Nắm chặt hai lạng bạc này, Lục Điệp Khanh gần như cắn nát môi, đường về cũng trở nên nặng nề lạ thường. Không hiểu sao, nền tuyết hôm nay lại lạnh lẽo đến thế.

Nàng được Phương cô cô tốt bụng cho bạc, nhiều hơn hẳn số tiền công thêu thùa của mình, nhưng sao lại chẳng thể vui nổi? Trong xương cốt tựa như có gió lạnh lùa vào, gương mặt tiểu quận chúa trở nên tái nhợt, đôi mắt to ngấn lệ.

Về đến cửa, nàng lại cố gắng trấn tĩnh lại, không để phụ mẫu nhìn ra điều khác thường. Chỉ đến khi trở về phòng mình, nàng mới lấy con rối gỗ giấu dưới chăn ra, rồi lã chã rơi nước mắt.

Từng giọt, từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống con rối gỗ.



Phía bên kia, trong tẩm cung, Hoàng Thái Nữ đang xem công văn chợt lại ngất đi.



Trịnh Tuyết Ninh: “…”

Rõ ràng có thể cảm nhận, nhưng lại chẳng nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở. Trịnh Tuyết Ninh biết ngay, mình lại rơi vào tay tiểu cung nữ kia rồi.

Nước mắt nóng hổi của tiểu cung nữ, từng giọt rơi xuống thân xác gỗ của nàng, khiến l*иg ngực nàng nóng rực. Linh hồn vốn định bùng nổ cơn giận cũng theo đó mà im bặt.

Nàng ta khóc cái gì?

Trịnh Tuyết Ninh đã từng thấy rất nhiều người khóc, nhưng chưa một ai dám khóc một cách tự nhiên và thả lỏng như vậy trước mặt nàng. Cứ như thể đã kìm nén tủi hờn cả ngày ở bên ngoài, vẫn luôn chịu đựng, cuối cùng chịu đựng cho đến khi trở về.

Để rồi tuôn trào hết ra trước mặt nàng, nước mắt cứ thế không ngừng rơi xuống người nàng, tựa như muốn gột rửa toàn bộ thân xác này một lượt.

Hôm qua khi nàng ngất ở Tàng Thư Các rồi tỉnh lại, Trương ma ma gục bên giường nàng khóc đến nước mắt già nua giàn giụa, mặt nhăn thành rãnh sâu. Nhưng kiểu nước mắt đó vẫn là có kiềm chế, chỉ là trong lúc cấp bách nhất thời mất kiểm soát nên mới khóc vài tiếng như vậy.

Nhưng tiểu cung nữ đang đặt nàng lên đùi mà vuốt ve này lại khác hẳn.

Tiếng sụt sịt vụn vặt và những giọt nước mắt rơi lã chã, tựa như vô số hạt châu đang tuôn rơi từ đôi mắt kia. Nàng khóc một cách yếu đuối mỏng manh, khiến toàn thân cũng run rẩy theo, kéo theo cả con rối gỗ đang đặt trên đùi cũng khẽ rung lên.

Trịnh Tuyết Ninh không kìm được mà thầm thở dài. Sao trên đời lại có người như vậy chứ. Chỉ biết khóc. Khóc đến mức khiến lòng người cũng hoảng loạn.

7

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.