0 chữ
Chương 17
Chương 17
“Triều Anh Quốc là đại quốc, Quốc quân và Trữ quân tự nhiên có tấm lòng bao dung.” Nói thêm nữa, nàng cũng không biết nói gì. Lục Điệp Khanh vốn không phải người khéo ăn nói, có thể nói ra được vài câu ca tụng khô khan như vậy đã là nhờ bao năm ăn nhờ ở đậu mà rèn được cách ứng phó.
Phương cô cô im lặng một lúc. Trong lòng thầm nghĩ, trước đây quả thực đã xem thường vị tiểu quận chúa Thiểm Quốc này. Tuổi còn nhỏ, lại sở hữu dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, nói chuyện lại kín kẽ không chút sơ hở, không để người khác nắm bắt được bất kỳ điểm yếu nào, thật sự hiếm có.
Nếu không phải bị đưa đến đây làm con tin, có lẽ nếu ở lại Thiểm Quốc, cũng sẽ là một nhân vật xuất chúng trong hoàng thất.
Thiểm Quốc vốn trọng nữ tử, nếu không phải bị đưa đến nơi này, nếu số mệnh tốt, việc tranh đoạt ngôi vị trữ quân cũng chưa chắc không thể.
Phương cô cô nhìn gương mặt Lục Điệp Khanh, trong thoáng chốc, vô số ý nghĩ lướt qua đầu bà. Khi định thần lại, chính bà cũng thấy thật buồn cười.
Một con tin đáng thương ăn nhờ ở đậu, chỉ có thể trà trộn vào đám hạ nhân, dựa vào việc thêu thùa đổi lấy vài đồng bạc lẻ, đời này kiếp này có lẽ cũng chỉ có thể chết già ở Triều Anh Quốc này mà thôi.
…
Sau khi cáo biệt Phương cô cô, Lục Điệp Khanh đi được một đoạn đường dài mới dám vỗ ngực, thở phào một hơi thật sâu.
Tuy không biết tại sao Phương cô cô lại đột nhiên nhận ra và gọi riêng nàng ra nói chuyện, nhưng ít nhất... Phương cô cô không giống Lý ma ma, bà ấy không bắt nạt nàng.
Nhưng mà… Nàng đột nhiên lại bị gọi giật lại.
“Người phía trước! Đứng lại!”
Một tiểu cung nữ bên cạnh Phương cô cô vừa chạy vừa gọi Lục Điệp Khanh quay lại.
Vị tiểu quận chúa Thiểm Quốc này trông yếu ớt mảnh mai, đi đường lại nhanh thật. Suýt chút nữa nàng ta đã không đuổi kịp!
Khi bị gọi quay lại lần nữa, cả người Lục Điệp Khanh lại co rúm lại, sợ Phương cô cô cũng giống Lý ma ma, nói nàng giấu đồ rồi sai cung nhân bên cạnh lột áo nàng.
Cũng may Lục Điệp Khanh không phải thấp thỏm quá lâu, Phương cô cô đã nói lý do gọi nàng lại: “Là muốn hỏi ngươi một chút, nếu Lý ma ma bọn họ không thiếu thốn gì của ngươi, sao lại làm thêu thùa bậc thấp này để kiếm tiền?”
Phương cô cô nhìn Lục Điệp Khanh, hiếm khi lại muốn quản chuyện không đâu này. Rốt cuộc... bà nghĩ, Hoàng Thái Nữ chưa bao giờ làm việc vô ích.
Nếu đã hỏi về chuyện Lý ma ma có bắt nạt cung nhân không, tất nhiên là đã chú ý đến người và việc này ở phía dưới. Vậy bà không bằng làm người tốt, thuận nước đẩy thuyền, dù sao cũng chỉ là chuyện tiện tay mà thôi.
Bị Phương cô cô nhìn chằm chằm như vậy, Lục Điệp Khanh càng thêm căng thẳng, một lúc lâu sau mới ngập ngừng đưa ra lý do: “Ta muốn tích góp tiền… mua vật liệu làm con rối…”
Nàng nói là sự thật, chỉ là nói đến đoạn sau, bắt gặp ánh mắt của mọi người, giọng nói liền nhỏ dần.
“Cái gì? Con rối? Vật liệu làm con rối?” Khi nghe rõ Lục Điệp Khanh nói gì, đám cung nhân bên cạnh Phương cô cô đồng loạt phá lên cười.
“Ngươi muốn làm Nhân ngẫu sư à?”
“Chuyện trong truyền thuyết mà ngươi cũng tin?”
Đám cung nhân bên cạnh Phương cô cô nhất thời nhìn Lục Điệp Khanh như nhìn kẻ ngốc, nghĩ thầm vị tiểu quận chúa Thiểm Quốc này tuy có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng đầu óc lại như chứa đầy cỏ khô, lại đi tin vào thứ mánh khóe lừa người này.
“Này, tiểu quận chúa Thiểm Quốc, ngươi đừng có ở Triều Anh Quốc chúng ta mà bị giam đến ngớ ngẩn đấy nhé. Chỉ có kẻ ngốc mới tin những thứ đó thôi.”
Truyền thừa Nhân ngẫu sư đã thất lạc biết bao lâu rồi. Thứ chỉ còn xuất hiện trong điển tịch của các nước, vậy mà lại bị người ta công khai nói ra như thật. Có công tích góp tiền đó, thà mua chút đồ ăn thức uống còn hơn.
“Ta…” Mặt Lục Điệp Khanh đỏ bừng, muốn phản bác điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn xấu hổ không dám mở lời.
Phương cô cô im lặng một lúc. Trong lòng thầm nghĩ, trước đây quả thực đã xem thường vị tiểu quận chúa Thiểm Quốc này. Tuổi còn nhỏ, lại sở hữu dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, nói chuyện lại kín kẽ không chút sơ hở, không để người khác nắm bắt được bất kỳ điểm yếu nào, thật sự hiếm có.
Nếu không phải bị đưa đến đây làm con tin, có lẽ nếu ở lại Thiểm Quốc, cũng sẽ là một nhân vật xuất chúng trong hoàng thất.
Thiểm Quốc vốn trọng nữ tử, nếu không phải bị đưa đến nơi này, nếu số mệnh tốt, việc tranh đoạt ngôi vị trữ quân cũng chưa chắc không thể.
Một con tin đáng thương ăn nhờ ở đậu, chỉ có thể trà trộn vào đám hạ nhân, dựa vào việc thêu thùa đổi lấy vài đồng bạc lẻ, đời này kiếp này có lẽ cũng chỉ có thể chết già ở Triều Anh Quốc này mà thôi.
…
Sau khi cáo biệt Phương cô cô, Lục Điệp Khanh đi được một đoạn đường dài mới dám vỗ ngực, thở phào một hơi thật sâu.
Tuy không biết tại sao Phương cô cô lại đột nhiên nhận ra và gọi riêng nàng ra nói chuyện, nhưng ít nhất... Phương cô cô không giống Lý ma ma, bà ấy không bắt nạt nàng.
Nhưng mà… Nàng đột nhiên lại bị gọi giật lại.
“Người phía trước! Đứng lại!”
Một tiểu cung nữ bên cạnh Phương cô cô vừa chạy vừa gọi Lục Điệp Khanh quay lại.
Khi bị gọi quay lại lần nữa, cả người Lục Điệp Khanh lại co rúm lại, sợ Phương cô cô cũng giống Lý ma ma, nói nàng giấu đồ rồi sai cung nhân bên cạnh lột áo nàng.
Cũng may Lục Điệp Khanh không phải thấp thỏm quá lâu, Phương cô cô đã nói lý do gọi nàng lại: “Là muốn hỏi ngươi một chút, nếu Lý ma ma bọn họ không thiếu thốn gì của ngươi, sao lại làm thêu thùa bậc thấp này để kiếm tiền?”
Phương cô cô nhìn Lục Điệp Khanh, hiếm khi lại muốn quản chuyện không đâu này. Rốt cuộc... bà nghĩ, Hoàng Thái Nữ chưa bao giờ làm việc vô ích.
Nếu đã hỏi về chuyện Lý ma ma có bắt nạt cung nhân không, tất nhiên là đã chú ý đến người và việc này ở phía dưới. Vậy bà không bằng làm người tốt, thuận nước đẩy thuyền, dù sao cũng chỉ là chuyện tiện tay mà thôi.
Nàng nói là sự thật, chỉ là nói đến đoạn sau, bắt gặp ánh mắt của mọi người, giọng nói liền nhỏ dần.
“Cái gì? Con rối? Vật liệu làm con rối?” Khi nghe rõ Lục Điệp Khanh nói gì, đám cung nhân bên cạnh Phương cô cô đồng loạt phá lên cười.
“Ngươi muốn làm Nhân ngẫu sư à?”
“Chuyện trong truyền thuyết mà ngươi cũng tin?”
Đám cung nhân bên cạnh Phương cô cô nhất thời nhìn Lục Điệp Khanh như nhìn kẻ ngốc, nghĩ thầm vị tiểu quận chúa Thiểm Quốc này tuy có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng đầu óc lại như chứa đầy cỏ khô, lại đi tin vào thứ mánh khóe lừa người này.
“Này, tiểu quận chúa Thiểm Quốc, ngươi đừng có ở Triều Anh Quốc chúng ta mà bị giam đến ngớ ngẩn đấy nhé. Chỉ có kẻ ngốc mới tin những thứ đó thôi.”
Truyền thừa Nhân ngẫu sư đã thất lạc biết bao lâu rồi. Thứ chỉ còn xuất hiện trong điển tịch của các nước, vậy mà lại bị người ta công khai nói ra như thật. Có công tích góp tiền đó, thà mua chút đồ ăn thức uống còn hơn.
“Ta…” Mặt Lục Điệp Khanh đỏ bừng, muốn phản bác điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn xấu hổ không dám mở lời.
7
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
