0 chữ
Chương 16
Chương 16
Thậm chí khi tính tiền công thêu thùa, nghĩ đến gia đình họ là con tin của Triều Anh Quốc, sống chắc hẳn không tốt, bà còn cho thêm mấy đồng.
Hôm nay gọi Lục Điệp Khanh lại như vậy, chính Phương cô cô cũng hơi sững sờ. Nhưng khi bà kịp phản ứng thì đối phương đã đến gần.
Trước đây chưa từng nhìn kỹ, giờ đối mặt nhìn thế này, Phương cô cô thực sự có chút thất thần, hơi hoảng hốt. Dung mạo của các vị quý nhân trong thâm cung Triều Anh Quốc này bà ít nhiều đều biết rõ, cũng từng gặp mặt, nhưng bảo bà xem, tất cả phi tần trong hậu cung cộng lại cũng không bằng vẻ băng thanh ngọc khiết và linh khí bức người của vị tiểu quận chúa Thiểm Quốc này.
Thật không giống dáng vẻ của người được nuôi dưỡng ở nơi ăn nhờ ở đậu này.
“Gọi ngươi lại đây cũng không có ý gì khác, ngươi đừng sợ hãi, ta chỉ hỏi mấy câu thôi.” Phương cô cô thấy cô gái nhỏ này sắp co rúm lại thành một cục, cuối cùng cũng có chút mềm lòng, liền nói lời trấn an trước.
Lục Điệp Khanh lúc này mới thả lỏng đôi chút, nét mặt tinh xảo giãn ra, môi khẽ mím lại để lộ hai lúm đồng tiền ngọt ngào. “Phương cô cô cứ hỏi.”
Giọng nói nàng tuy nhỏ, nhưng dịu dàng êm tai, khiến người nghe cảm thấy vô cùng dễ chịu. Phương cô cô nhìn bộ y phục trên người nàng, buông một câu bâng quơ.
“Ngươi dù sao cũng là quận chúa Thiểm Quốc, sao lại ăn mặc đơn bạc như vậy? Chẳng lẽ Lý ma ma không phát áo bông mùa đông đúng hạn sao?”
Lời này rõ ràng là một phép thử. Nếu Lý ma ma thật sự thường xuyên bắt nạt vị tiểu quận chúa Thiểm Quốc này, thì đối phương chắc chắn sẽ không nhịn được mà nhân cơ hội này kể hết tủi hờn.
Lục Điệp Khanh dường như rất bất ngờ trước lời này, nghe xong liền giật mình, nhưng chỉ một lát sau, nàng mới lặng lẽ giấu tay vào trong ống tay áo đã sờn trắng. “Ta… là do ta không sợ lạnh nên mặc ít, Lý ma ma đương nhiên phát quần áo đúng hạn.”
Thiếu nữ cúi mắt, hàng mi dài cong vυ"t, trông thật xinh đẹp khôn tả.
Phương cô cô nhìn đối phương, trong lòng vừa kinh diễm lại vừa kinh ngạc. Kinh diễm vì cái nhăn mày hay nụ cười của cô gái này đều quá đỗi động lòng người, kinh ngạc là vì đối phương tuổi còn nhỏ, lại mang dáng vẻ thanh thuần không biết sự đời, vậy mà lại có thể nén tủi hờn, không nói ra sự thật.
Lục Điệp Khanh không biết suy nghĩ trong lòng Phương cô cô. Nàng chỉ là không dám nói ra chuyện Lý ma ma hà khắc với gia đình mình mà thôi.
Lục Điệp Khanh vốn nhát gan, sau khi chứng kiến đủ chuyện các cung nhân trong thâm cung Triều Anh Quốc cấu kết với nhau, nàng hiểu rằng, nếu sau lưng nói xấu người khác ba phần thì lời đó có thể bị tam sao thất bản thành mười phần đến tai kẻ khác.
Đó là con đường tự tìm cái chết. Lục Điệp Khanh không dám mạo hiểm.
Nàng biết đây không phải Thiểm Quốc, sau lưng nàng và phụ mẫu không hề có bất kỳ sự chống lưng hay chỗ dựa nào. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, trước khi nói bất cứ điều gì đều phải nghĩ đến hậu quả tệ nhất.
Phương cô cô không moi được lời nào từ miệng Lục Điệp Khanh, liền đổi giọng nói.
“Ngươi dù sao cũng là quận chúa Thiểm Quốc. Quốc quân Triều Anh Quốc chúng ta trước nay luôn chiêu hiền đãi sĩ, đối đãi tử tế với sứ thần, nếu biết kẻ dưới hà khắc với con tin của một nước, tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Dù cho Quốc quân không quản, Hoàng Thái Nữ cũng sẽ không để yên cho loại chuyện này xảy ra.”
“Ngươi hiểu chưa?” Phương cô cô nhấn mạnh giọng, rõ ràng là đang ám chỉ.
Lục Điệp Khanh chỉ hơi sững người, sau đó ngoan ngoãn gật đầu, rồi cũng nói mấy lời ca tụng Quốc quân và Hoàng Thái Nữ của Triều Anh Quốc.
Hôm nay gọi Lục Điệp Khanh lại như vậy, chính Phương cô cô cũng hơi sững sờ. Nhưng khi bà kịp phản ứng thì đối phương đã đến gần.
Trước đây chưa từng nhìn kỹ, giờ đối mặt nhìn thế này, Phương cô cô thực sự có chút thất thần, hơi hoảng hốt. Dung mạo của các vị quý nhân trong thâm cung Triều Anh Quốc này bà ít nhiều đều biết rõ, cũng từng gặp mặt, nhưng bảo bà xem, tất cả phi tần trong hậu cung cộng lại cũng không bằng vẻ băng thanh ngọc khiết và linh khí bức người của vị tiểu quận chúa Thiểm Quốc này.
Thật không giống dáng vẻ của người được nuôi dưỡng ở nơi ăn nhờ ở đậu này.
“Gọi ngươi lại đây cũng không có ý gì khác, ngươi đừng sợ hãi, ta chỉ hỏi mấy câu thôi.” Phương cô cô thấy cô gái nhỏ này sắp co rúm lại thành một cục, cuối cùng cũng có chút mềm lòng, liền nói lời trấn an trước.
Giọng nói nàng tuy nhỏ, nhưng dịu dàng êm tai, khiến người nghe cảm thấy vô cùng dễ chịu. Phương cô cô nhìn bộ y phục trên người nàng, buông một câu bâng quơ.
“Ngươi dù sao cũng là quận chúa Thiểm Quốc, sao lại ăn mặc đơn bạc như vậy? Chẳng lẽ Lý ma ma không phát áo bông mùa đông đúng hạn sao?”
Lời này rõ ràng là một phép thử. Nếu Lý ma ma thật sự thường xuyên bắt nạt vị tiểu quận chúa Thiểm Quốc này, thì đối phương chắc chắn sẽ không nhịn được mà nhân cơ hội này kể hết tủi hờn.
Lục Điệp Khanh dường như rất bất ngờ trước lời này, nghe xong liền giật mình, nhưng chỉ một lát sau, nàng mới lặng lẽ giấu tay vào trong ống tay áo đã sờn trắng. “Ta… là do ta không sợ lạnh nên mặc ít, Lý ma ma đương nhiên phát quần áo đúng hạn.”
Phương cô cô nhìn đối phương, trong lòng vừa kinh diễm lại vừa kinh ngạc. Kinh diễm vì cái nhăn mày hay nụ cười của cô gái này đều quá đỗi động lòng người, kinh ngạc là vì đối phương tuổi còn nhỏ, lại mang dáng vẻ thanh thuần không biết sự đời, vậy mà lại có thể nén tủi hờn, không nói ra sự thật.
Lục Điệp Khanh không biết suy nghĩ trong lòng Phương cô cô. Nàng chỉ là không dám nói ra chuyện Lý ma ma hà khắc với gia đình mình mà thôi.
Lục Điệp Khanh vốn nhát gan, sau khi chứng kiến đủ chuyện các cung nhân trong thâm cung Triều Anh Quốc cấu kết với nhau, nàng hiểu rằng, nếu sau lưng nói xấu người khác ba phần thì lời đó có thể bị tam sao thất bản thành mười phần đến tai kẻ khác.
Đó là con đường tự tìm cái chết. Lục Điệp Khanh không dám mạo hiểm.
Phương cô cô không moi được lời nào từ miệng Lục Điệp Khanh, liền đổi giọng nói.
“Ngươi dù sao cũng là quận chúa Thiểm Quốc. Quốc quân Triều Anh Quốc chúng ta trước nay luôn chiêu hiền đãi sĩ, đối đãi tử tế với sứ thần, nếu biết kẻ dưới hà khắc với con tin của một nước, tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Dù cho Quốc quân không quản, Hoàng Thái Nữ cũng sẽ không để yên cho loại chuyện này xảy ra.”
“Ngươi hiểu chưa?” Phương cô cô nhấn mạnh giọng, rõ ràng là đang ám chỉ.
Lục Điệp Khanh chỉ hơi sững người, sau đó ngoan ngoãn gật đầu, rồi cũng nói mấy lời ca tụng Quốc quân và Hoàng Thái Nữ của Triều Anh Quốc.
6
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
