0 chữ
Chương 12
Chương 12
“Đã qua giờ Thìn rồi…” Trương ma ma khẽ hé miệng, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt già nua.
Giờ Thìn… Giờ thượng triều đã qua. Trịnh Tuyết Ninh liếc nhìn vẻ mặt Trương ma ma, thầm biết bà đang lo lắng thay mình. Nàng nhướng mày, trên gương mặt diễm lệ thoáng nét lạnh lùng.
“Ma ma không cần lo nghĩ nhiều. Bổn cung hiện giờ trên triều đình, đã là một mãnh hổ chỉ chờ chực vồ người. Như tình trạng hiện tại, bổn cung có bệnh cũ, không thể thượng triều, mới khiến kẻ khác yên lòng. Nếu không, mãnh hổ không bị nhốt trong l*иg sắt, há chẳng khiến người người hoảng sợ sao?”
Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa lạnh lẽo, khi kéo dài ngữ điệu, vẻ ngạo mạn của kẻ bề trên hiện rõ không thể nghi ngờ. Nhưng Trương ma ma nghe mà lòng lại vô cùng đau xót.
Khi còn nhỏ Điện hạ đáng yêu như ngọc như tuyết biết bao. Nếu không phải vì sau khi Hoàng hậu nương nương qua đời, tình cảnh trở nên khó khăn, lại thêm chứng đau đầu không trị hết kia, người sao lại biến thành bộ dạng hỉ nộ vô thường, lạnh lùng băng giá như hiện tại.
Trên triều đình, những âm mưu tranh đoạt đó, kẻ nào cũng muốn tính kế Điện hạ đến chết, bọn họ thật độc ác! Nếu Hoàng hậu nương nương còn tại thế, Điện hạ căn bản không cần phải sống như thế này.
Chốn nào cũng phải đề phòng, mỗi bước đi đều phải tính toán mưu lược, khổ tâm sắp đặt, lại còn phải chịu đựng cơn đau đầu chết tiệt đó để đấu đá với người khác. Thật đáng thương cho Điện hạ.
Trương ma ma thấy sống mũi cay cay, sắp lại muốn rơi lệ. Trịnh Tuyết Ninh thấy bộ dạng đa sầu đa cảm này của bà, biết bà đã lớn tuổi nên mới hay xúc động đau buồn như vậy, hơn nữa cũng là vì bà thật lòng đau xót cho mình.
Xem ra, trải nghiệm ly kỳ về việc linh hồn bị câu vào con rối gỗ đêm qua tuyệt đối không thể nói cho Trương ma ma biết. Không phải nàng không tin tưởng bà, mà là vì ma ma quá quan tâm đến mình, quan tâm tất loạn, như vậy không làm nên chuyện lớn, lại dễ bị người khác nắm bắt cảm xúc.
Trầm mặc một lát, Trịnh Tuyết Ninh phất tay cho tất cả cung nhân lui ra.
Nói cũng lạ, lúc này cảm nhận được cơn đau đầu quen thuộc, nàng mới nhận ra, khi linh hồn bị nhốt trong con rối gỗ đêm qua, suốt đêm lại không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
Nhưng vừa trở lại thân thể này, liền cảm giác như có ngàn vạn cây kim đang châm trong đầu, thật sự khó chịu đựng.
Rõ ràng là cơn đau đã quen từ nhỏ, nhưng chỉ mới không cảm thấy nó một đêm, khi cảm nhận lại lần nữa, lại thấy có chút khó chịu đựng. Có điều...
Cơn đau đầu lần này so với trước kia dường như đã giảm đi rất nhiều, khi suy nghĩ vấn đề, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút. Không biết việc này có liên quan gì đến trải nghiệm đêm qua không.
Trịnh Tuyết Ninh nhắm hờ đôi mắt phượng lạnh lùng, ngón tay khẽ gõ nhịp trên mép giường. Ý định ban đầu là tìm ra tiểu cung nữ kia rồi trừng trị một phen, bỗng nhiên có chút dao động và thay đổi.
Nhìn bộ dạng của đối phương, không giống như bị kẻ khác lợi dụng để cố ý hại nàng. Chuyện đêm qua hẳn chỉ là trùng hợp. Đã là trùng hợp, không biết liệu có thể gặp lại đối phương lần nữa, tiếp tục nhập vào thân xác rối gỗ đó, liệu có lần thứ hai không?
Tuy đã thức trắng một đêm, Trịnh Tuyết Ninh lại cảm thấy tinh thần sảng khoái, tựa như vừa ngủ một giấc thật ngon.
“Người đâu.” Nàng lạnh giọng lên tiếng.
Lập tức có một cung nhân lặng lẽ bước vào, cúi đầu đứng trước mặt Hoàng Thái Nữ, chờ lệnh.
Trịnh Tuyết Ninh rũ mắt, hàng mi dài che đi ánh sáng lưu chuyển nơi đáy mắt, giọng nói vẫn lạnh lùng: “Điều tra tất cả những người đã từng vào Tàng Thư Các trong vòng một tháng gần đây.”
Giờ Thìn… Giờ thượng triều đã qua. Trịnh Tuyết Ninh liếc nhìn vẻ mặt Trương ma ma, thầm biết bà đang lo lắng thay mình. Nàng nhướng mày, trên gương mặt diễm lệ thoáng nét lạnh lùng.
“Ma ma không cần lo nghĩ nhiều. Bổn cung hiện giờ trên triều đình, đã là một mãnh hổ chỉ chờ chực vồ người. Như tình trạng hiện tại, bổn cung có bệnh cũ, không thể thượng triều, mới khiến kẻ khác yên lòng. Nếu không, mãnh hổ không bị nhốt trong l*иg sắt, há chẳng khiến người người hoảng sợ sao?”
Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa lạnh lẽo, khi kéo dài ngữ điệu, vẻ ngạo mạn của kẻ bề trên hiện rõ không thể nghi ngờ. Nhưng Trương ma ma nghe mà lòng lại vô cùng đau xót.
Khi còn nhỏ Điện hạ đáng yêu như ngọc như tuyết biết bao. Nếu không phải vì sau khi Hoàng hậu nương nương qua đời, tình cảnh trở nên khó khăn, lại thêm chứng đau đầu không trị hết kia, người sao lại biến thành bộ dạng hỉ nộ vô thường, lạnh lùng băng giá như hiện tại.
Chốn nào cũng phải đề phòng, mỗi bước đi đều phải tính toán mưu lược, khổ tâm sắp đặt, lại còn phải chịu đựng cơn đau đầu chết tiệt đó để đấu đá với người khác. Thật đáng thương cho Điện hạ.
Trương ma ma thấy sống mũi cay cay, sắp lại muốn rơi lệ. Trịnh Tuyết Ninh thấy bộ dạng đa sầu đa cảm này của bà, biết bà đã lớn tuổi nên mới hay xúc động đau buồn như vậy, hơn nữa cũng là vì bà thật lòng đau xót cho mình.
Xem ra, trải nghiệm ly kỳ về việc linh hồn bị câu vào con rối gỗ đêm qua tuyệt đối không thể nói cho Trương ma ma biết. Không phải nàng không tin tưởng bà, mà là vì ma ma quá quan tâm đến mình, quan tâm tất loạn, như vậy không làm nên chuyện lớn, lại dễ bị người khác nắm bắt cảm xúc.
Nói cũng lạ, lúc này cảm nhận được cơn đau đầu quen thuộc, nàng mới nhận ra, khi linh hồn bị nhốt trong con rối gỗ đêm qua, suốt đêm lại không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
Nhưng vừa trở lại thân thể này, liền cảm giác như có ngàn vạn cây kim đang châm trong đầu, thật sự khó chịu đựng.
Rõ ràng là cơn đau đã quen từ nhỏ, nhưng chỉ mới không cảm thấy nó một đêm, khi cảm nhận lại lần nữa, lại thấy có chút khó chịu đựng. Có điều...
Cơn đau đầu lần này so với trước kia dường như đã giảm đi rất nhiều, khi suy nghĩ vấn đề, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút. Không biết việc này có liên quan gì đến trải nghiệm đêm qua không.
Trịnh Tuyết Ninh nhắm hờ đôi mắt phượng lạnh lùng, ngón tay khẽ gõ nhịp trên mép giường. Ý định ban đầu là tìm ra tiểu cung nữ kia rồi trừng trị một phen, bỗng nhiên có chút dao động và thay đổi.
Tuy đã thức trắng một đêm, Trịnh Tuyết Ninh lại cảm thấy tinh thần sảng khoái, tựa như vừa ngủ một giấc thật ngon.
“Người đâu.” Nàng lạnh giọng lên tiếng.
Lập tức có một cung nhân lặng lẽ bước vào, cúi đầu đứng trước mặt Hoàng Thái Nữ, chờ lệnh.
Trịnh Tuyết Ninh rũ mắt, hàng mi dài che đi ánh sáng lưu chuyển nơi đáy mắt, giọng nói vẫn lạnh lùng: “Điều tra tất cả những người đã từng vào Tàng Thư Các trong vòng một tháng gần đây.”
7
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
