0 chữ
Chương 11
Chương 11
Đó là tiếng cửa phòng đóng lại, tiểu cung nữ kia thật sự bỏ mặc nàng ở đây!
Trịnh Tuyết Ninh đời này chưa từng trải qua chuyện như vậy, lần này ở chỗ Lục Điệp Khanh đã nếm đủ. Điều tra! Nàng nhất định phải điều tra ra đối phương là ai! Còn cả con rối gỗ đã giam giữ linh hồn nàng, cũng phải thiêu thành tro!
Cơn giận này thực sự quá lớn, đến nỗi khi Trịnh Tuyết Ninh mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, cả người nàng bật dậy theo phản xạ.
“Người đâu!” Hai tiếng này được thốt ra qua kẽ răng, mang theo hơi lạnh tựa băng sương.
“Điện hạ! Điện hạ tỉnh rồi!” Ma ma và cung nhân hầu cận một bên nghe thấy động tĩnh, đều mừng rỡ kêu lên.
Trương ma ma là người đầu tiên lao đến bên giường, quên cả lễ nghi chủ tớ thường ngày, nước mắt già nua giàn giụa, nói với Trịnh Tuyết Ninh: “Điện hạ cuối cùng cũng tỉnh rồi, nếu Người thật sự có mệnh hệ gì, lão nô chết cũng không còn mặt mũi nào gặp lại Nương nương.”
Bà là lão nhân đã hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu nương nương từ khi người mới vào cung.
Từ khi Trịnh Tuyết Ninh sinh ra, bà vẫn luôn trông nom không rời mắt. Sau khi Hoàng hậu bệnh mất, Trương ma ma lại luôn bận rộn trước sau chăm sóc cho Trịnh Tuyết Ninh. Tuy chỉ là một lão cung nhân, nhưng bà cũng được Trịnh Tuyết Ninh xem như nửa bậc trưởng bối mà kính trọng.
Ngày thường Trương ma ma tính tình kiên cường, gặp ai cũng cứng rắn, giọng điệu nghiêm khắc, chỉ riêng trước mặt Hoàng Thái Nữ mới có chút từ ái ôn nhu.
Bộ dạng hoảng hốt rơi lệ như hôm nay, đám cung nhân đang quỳ phía dưới chưa từng thấy, mà chính Trịnh Tuyết Ninh cũng chưa từng thấy bao giờ.
Điều này khiến Hoàng Thái Nữ vốn đang lửa giận ngút trời cũng phải khựng lại, đôi mắt phượng hẹp dài hé mở một chút, những ngón tay đang nắm chặt mép giường cũng thả lỏng. Nàng ngược lại bình tĩnh hơn, nói với Trương ma ma:
“Ma ma không cần lo lắng, bổn cung không sao.”
Trương ma ma thấy nàng tỉnh lại, sắc mặt bình thường, lại có thể nói chuyện rõ ràng, trái tim già nua bị dọa cho không nhẹ kia lúc này mới tạm yên trở lại trong l*иg ngực. Đồng thời bà cũng ý thức được dáng vẻ thất thố vừa rồi của mình, lập tức chỉnh lại tác phong, lau vội nước mắt trên mặt.
“Điện hạ ngất đi lần này là suốt một đêm đó. Sao đang yên đang lành lại ngất xỉu ở Tàng Thư Các vậy…”
Trước giờ vẫn biết Điện hạ có chứng bệnh lạ, thường xuyên lên cơn đau đầu. Đã tìm bao nhiêu danh y, dùng không biết bao nhiêu phương thuốc, cũng chỉ hơi thuyên giảm đôi chút, căn bản không thể trị tận gốc.
Nhưng những lúc lên cơn đau đầu trước đây, dù sắc mặt tái nhợt, đau đến phát cuồng, người vẫn tỉnh táo. Đâu có như đêm qua, bất tỉnh nhân sự phải để người khác dìu về.
Lúc đó thật sự đã dọa Trương ma ma sợ chết khϊếp. Nhưng vì sự nghi kỵ của Thánh Thượng, lại thêm những tranh chấp trên triều đình, Trương ma ma không dám để chuyện này lộ ra ngoài, chỉ có thể bịt miệng tất cả mọi người, không cho phép ai hé răng nửa lời, chỉ dám lặng lẽ mời thái y thân tín đến chẩn trị.
Thái y mang hòm thuốc đến, sau khi bắt mạch lại là một hồi châm cứu. Vất vả xoay sở mãi đến hừng đông, Điện hạ mới tỉnh lại, có động tĩnh.
Suốt một đêm đó, bên ngoài có lẽ không ai hay biết gì, nhưng tẩm điện của Hoàng Thái Nữ lại là một phen gà bay chó sủa.
Trịnh Tuyết Ninh nghe Trương ma ma hỏi, dòng suy nghĩ quay về, nhớ lại tình cảnh của mình, biết rằng lần ngất xỉu này thật sự vô cùng nguy hiểm. Cơn tức giận với tiểu cung nữ kia lúc nãy, quả thực đã tạm thời gác lại một bên.
Nàng trấn an Trương ma ma một lát, nói vài lời cho bà yên tâm, rồi mới hỏi bây giờ là giờ nào.
Trịnh Tuyết Ninh đời này chưa từng trải qua chuyện như vậy, lần này ở chỗ Lục Điệp Khanh đã nếm đủ. Điều tra! Nàng nhất định phải điều tra ra đối phương là ai! Còn cả con rối gỗ đã giam giữ linh hồn nàng, cũng phải thiêu thành tro!
Cơn giận này thực sự quá lớn, đến nỗi khi Trịnh Tuyết Ninh mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, cả người nàng bật dậy theo phản xạ.
“Người đâu!” Hai tiếng này được thốt ra qua kẽ răng, mang theo hơi lạnh tựa băng sương.
“Điện hạ! Điện hạ tỉnh rồi!” Ma ma và cung nhân hầu cận một bên nghe thấy động tĩnh, đều mừng rỡ kêu lên.
Trương ma ma là người đầu tiên lao đến bên giường, quên cả lễ nghi chủ tớ thường ngày, nước mắt già nua giàn giụa, nói với Trịnh Tuyết Ninh: “Điện hạ cuối cùng cũng tỉnh rồi, nếu Người thật sự có mệnh hệ gì, lão nô chết cũng không còn mặt mũi nào gặp lại Nương nương.”
Từ khi Trịnh Tuyết Ninh sinh ra, bà vẫn luôn trông nom không rời mắt. Sau khi Hoàng hậu bệnh mất, Trương ma ma lại luôn bận rộn trước sau chăm sóc cho Trịnh Tuyết Ninh. Tuy chỉ là một lão cung nhân, nhưng bà cũng được Trịnh Tuyết Ninh xem như nửa bậc trưởng bối mà kính trọng.
Ngày thường Trương ma ma tính tình kiên cường, gặp ai cũng cứng rắn, giọng điệu nghiêm khắc, chỉ riêng trước mặt Hoàng Thái Nữ mới có chút từ ái ôn nhu.
Bộ dạng hoảng hốt rơi lệ như hôm nay, đám cung nhân đang quỳ phía dưới chưa từng thấy, mà chính Trịnh Tuyết Ninh cũng chưa từng thấy bao giờ.
Điều này khiến Hoàng Thái Nữ vốn đang lửa giận ngút trời cũng phải khựng lại, đôi mắt phượng hẹp dài hé mở một chút, những ngón tay đang nắm chặt mép giường cũng thả lỏng. Nàng ngược lại bình tĩnh hơn, nói với Trương ma ma:
Trương ma ma thấy nàng tỉnh lại, sắc mặt bình thường, lại có thể nói chuyện rõ ràng, trái tim già nua bị dọa cho không nhẹ kia lúc này mới tạm yên trở lại trong l*иg ngực. Đồng thời bà cũng ý thức được dáng vẻ thất thố vừa rồi của mình, lập tức chỉnh lại tác phong, lau vội nước mắt trên mặt.
“Điện hạ ngất đi lần này là suốt một đêm đó. Sao đang yên đang lành lại ngất xỉu ở Tàng Thư Các vậy…”
Trước giờ vẫn biết Điện hạ có chứng bệnh lạ, thường xuyên lên cơn đau đầu. Đã tìm bao nhiêu danh y, dùng không biết bao nhiêu phương thuốc, cũng chỉ hơi thuyên giảm đôi chút, căn bản không thể trị tận gốc.
Nhưng những lúc lên cơn đau đầu trước đây, dù sắc mặt tái nhợt, đau đến phát cuồng, người vẫn tỉnh táo. Đâu có như đêm qua, bất tỉnh nhân sự phải để người khác dìu về.
Thái y mang hòm thuốc đến, sau khi bắt mạch lại là một hồi châm cứu. Vất vả xoay sở mãi đến hừng đông, Điện hạ mới tỉnh lại, có động tĩnh.
Suốt một đêm đó, bên ngoài có lẽ không ai hay biết gì, nhưng tẩm điện của Hoàng Thái Nữ lại là một phen gà bay chó sủa.
Trịnh Tuyết Ninh nghe Trương ma ma hỏi, dòng suy nghĩ quay về, nhớ lại tình cảnh của mình, biết rằng lần ngất xỉu này thật sự vô cùng nguy hiểm. Cơn tức giận với tiểu cung nữ kia lúc nãy, quả thực đã tạm thời gác lại một bên.
Nàng trấn an Trương ma ma một lát, nói vài lời cho bà yên tâm, rồi mới hỏi bây giờ là giờ nào.
6
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
