TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13

Hôm nay khi Lục Điệp Khanh lại đến Tàng Thư Các, nàng vẫn tránh né đám đông như cũ, tìm cung nhân A Tang mà mình quen biết vừa mới đổi ca, lựa lúc không có ai chú ý rồi lặng lẽ lẻn vào.

Thấy Lục Điệp Khanh, trên mặt A Tang lập tức lộ ra nụ cười tươi.

“Là ngươi à.”

Lục Điệp Khanh gật đầu, đôi mắt hạnh cong cong, khóe môi lập tức hiện lên hai lúm đồng tiền đáng yêu, vô cùng ngọt ngào, khiến người ta chỉ muốn đưa tay chọc nhẹ một cái.

A Tang nhìn vị tiểu quận chúa Thiểm Quốc xinh đẹp này, trong lòng vô cùng yêu thích, bất giác nảy sinh cảm giác gần gũi.

“À phải rồi, viên dạ minh châu lần trước ngươi đưa, ta trả lại cho ngươi đây.” A Tang lấy viên dạ minh châu được bọc trong khăn tay ra, đưa cho Lục Điệp Khanh.

“Thứ này quá quý giá, để ở chỗ ta, lỡ không cẩn thận làm mất, hoặc nếu bị kẻ khác trộm mất thì ta đau lòng lắm.”

Hơn nữa, dạ minh châu là vật hiếm có, cầm nó trên tay, nàng lại không ngừng nghĩ đến vị tiểu quận chúa Thiểm Quốc này. Người ta thân là cành vàng lá ngọc, dù có lưu lạc đến Triều Anh Quốc này làm con tin, nhưng gốc gác vẫn là tôn quý. Nàng chỉ là một tiểu cung nữ canh giữ Tàng Thư Các, cầm dạ minh châu chỉ thấy phỏng tay.

Quan trọng nhất là… A Tang nhìn Lục Điệp Khanh, nhỏ giọng nói: “Ngươi xem ta là bằng hữu là được rồi, ta không nhận đồ của ngươi đâu.”

Trong lòng nàng thật sự rất quý Lục Điệp Khanh, cũng không muốn trở thành hạng người nhận lợi ích của người ta rồi mới chiếu cố đôi chút.

Lục Điệp Khanh sững người, nhất thời chưa phản ứng kịp. Thấy bộ dạng ngây ngốc của nàng lúc này, mắt hạnh tròn xoe, má phấn môi hồng chúm chím, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, A Tang không nhịn được bật cười.

“Mau cất kỹ đi. Ngươi yên tâm, những lúc ta canh gác Tàng Thư Các, ngươi cứ lặng lẽ đến, lặng lẽ đi, ta không nói cho ai biết đâu.”

Thấy nụ cười rạng rỡ và giọng điệu chân thành tha thiết của A Tang, Lục Điệp Khanh thật sự ngượng ngùng, cúi mắt nói: “Vậy… ta… cảm ơn ngươi.”

Nàng thực sự không có vật gì đáng giá bên mình. Sống ở Triều Anh Quốc này, ngọn cỏ cành cây nơi đây đều chẳng phải của nàng. Trong thâm cung này lại có quá nhiều cung nhân xu nịnh kẻ mạnh, đạp đổ kẻ yếu, không bị người ta vin vào cái danh hiệu quận chúa này mà bắt nạt đã là may mắn lắm rồi.

Đã quen nhìn thấy ác ý của người khác, Lục Điệp Khanh theo bản năng luôn cẩn trọng, hiểu rằng bất kỳ chút thiện ý nhỏ nhoi nào cũng đều vô cùng đáng quý.

“Ấy, ngươi đừng khóc chứ.” A Tang thấy vành mắt Lục Điệp Khanh đỏ hoe, sắp khóc đến nơi, liền vội vàng đến gần. Trời xanh cũng phải thương xót, vị tiểu quận chúa này thật khiến người ta thương cảm, nghe nói còn bị các cung nhân khác bắt nạt nữa, đúng là lũ đáng chết.

Đối mặt với thiện ý của người bạn mới A Tang, Lục Điệp Khanh quay mặt đi, không muốn để người khác thấy bộ dạng yếu đuối của mình, nhỏ giọng nói:

“Thật ra điển tịch trong Tàng Thư Các, ta đều đã xem qua cả rồi, không cần đến xem nữa. Hôm nay đến là để cảm ơn ngươi.”

Nàng bẩm sinh đọc sách rất nhanh, xem như đọc nhanh như gió, lại biết mình không thể quang minh chính đại đến Tàng Thư Các, nên mỗi lần có cơ hội xem sách đều tập trung tinh thần cao độ. Cũng chính vì vậy, mà những điển tịch về Nhân ngẫu sư đó, nàng lại càng ghi nhớ rõ ràng hơn.

Điều nàng cần bây giờ chỉ là kiếm thật nhiều tiền, sau đó tìm mua vật liệu tốt để thử làm con rối.

Nghe vậy, A Tang trong lòng thoáng chút hụt hẫng. “Vậy sau này ngươi không đến nữa à?”

7

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.