0 chữ
Chương 10
Chương 10
“Ngươi có thích không?” Lục Điệp Khanh ôm con rối gỗ nhỏ ngắm nghía, vừa lẩm bẩm vừa chọc nhẹ vào đầu nó.
Trịnh Tuyết Ninh lập tức cảm nhận được vầng trán đã hơn mười năm không ai dám chạm vào của mình đang bị người ta chọc nhẹ.
Hoàng Thái Nữ lúc này trong lòng đã đằng đằng sát khí.
Đêm nay quả thực nàng phải chịu quá nhiều sự sỉ nhục. Không chỉ phải nghe một tiểu cung nữ khóc thút thít suốt đêm không nghỉ, còn bị nước mắt của đối phương rơi trúng. Đến gần sáng lại còn bị chạm vào trán.
Hoàng Thái Nữ Triều Anh Quốc, từ khi sinh ra, đi đến đâu mà không được kẻ hầu người hạ cung kính đối đãi. Kẻ dám động chạm đến nàng, ngoài mẫu hậu đã mất sớm của nàng ra, hầu như không có người thứ hai.
Thế mà đêm nay lại xảy ra chuyện ly kỳ cổ quái như vậy, nàng lại rơi vào tay một tiểu cung nữ tính tình mềm yếu hay khóc, trở thành một con rối gỗ được ký thác bao kỳ vọng.
Trịnh Tuyết Ninh toàn thân như muốn bốc hỏa, nhưng chỉ có thể làm một khúc gỗ câm lặng, mặc cho tiểu cung nữ kia dùng đủ cách dịu dàng vuốt ve thân xác gỗ của nàng, thì thầm những lời lưu luyến.
Ban đầu nàng còn khó chịu và tức giận, về sau liền có chút chai sạn, thậm chí xấu hổ. Tiểu cung nữ thậm chí còn nhấc thân xác gỗ của nàng lên và hôn.
“Mẫu thân ta nói, tổ tiên chúng ta từng có Nhân ngẫu sư, trong kinh nghiệm người để lại có nói rằng, phải đối đãi với con rối như thể đang nuôi dưỡng bằng chính tâm huyết của mình. Con rối nhỏ…”
Lục Điệp Khanh nhỏ giọng thủ thỉ: “Ta sẽ mỗi ngày yêu thương ngươi, đối tốt với ngươi, như vậy ngươi sẽ sống lại, phải không?”
"Phải cái gì mà phải." Trịnh Tuyết Ninh thầm nghiến răng, thật muốn có miệng để cắn cho tiểu cung nữ này một cái. Trong số giọng nữ khắp thiên hạ, chắc chỉ có cô gái này là mè nheo nhất, dường như chỉ cần bị bắt nạt một chút là có thể khóc không ngừng, nghe nàng ta khóc lóc cả đêm mà chỉ muốn phát điên.
Lục Điệp Khanh cũng không hiểu sao, rõ ràng còn chưa chế tạo thành công con rối nhỏ, nhưng đối với con rối gỗ đầu tiên này, nàng lại nảy sinh một tình cảm yêu thích và gắn bó lạ thường.
Con rối nhỏ làm từ gỗ, đến ngũ quan còn chưa được khắc. Nhưng nàng cứ quyến luyến không rời, chỉ muốn ôm nó trong lòng bàn tay mà thủ thỉ tâm sự.
Có lẽ là bởi vì từ trước đến nay, nàng quá hy vọng có một người xuất hiện, người đó vô hại, an toàn, lại thân thiết và có thể bảo vệ mình.
Con rối gỗ đầu tiên của nàng đã ký thác biết bao mong chờ của nàng về tương lai.
“Trong bút ký truyền thừa của Nhân ngẫu sư có nói, vạn vật hữu linh, mà linh tính thì không nhìn thấy, không sờ được, chỉ có thể dùng tâm cảm nhận. Chỉ khi dành đủ tâm huyết và tình yêu thương cho con rối của mình, linh tính mới có thể ra đời.”
“Ta có lẽ không thể lợi hại như tổ tiên, nhưng nếu có thể sở hữu dù chỉ một con rối nhỏ, ta cũng đã rất mãn nguyện, rất vui rồi.”
Lục Điệp Khanh vuốt ve khuôn mặt con rối nhỏ, nhẹ giọng nỉ non: “Ta thật sự rất thích ngươi.”
Nàng đặt con rối nhỏ lên mép giường, sợ bị người khác nhìn thấy nên lấy chăn bông phủ lên. Gần như lưu luyến không nỡ rời, nàng mới bước ra khỏi phòng ngủ của mình.
“Con rối nhỏ, ta đi làm việc đây. Đợi ta trở về, tối lại nói chuyện với ngươi.” Lục Điệp Khanh nhỏ giọng dặn dò.
Kẽo kẹt…
Tiếng cửa phòng đóng lại.
Bỏ lại Trịnh Tuyết Ninh đang tức muốn nổ tung. Tiểu cung nữ này bị sao vậy! Đặt khúc gỗ xuống thì thôi đi, còn lấy chăn bông phủ lên người nàng làm gì!
Tuy rằng đã biến thành con rối gỗ, không nhìn thấy, cũng không thể cử động, nhưng cảm giác vẫn còn đó. Cái chăn bông to như vậy, vào mùa đông lại nặng trịch đè lên, Trịnh Tuyết Ninh chỉ cảm thấy ngột ngạt.
Trịnh Tuyết Ninh lập tức cảm nhận được vầng trán đã hơn mười năm không ai dám chạm vào của mình đang bị người ta chọc nhẹ.
Hoàng Thái Nữ lúc này trong lòng đã đằng đằng sát khí.
Đêm nay quả thực nàng phải chịu quá nhiều sự sỉ nhục. Không chỉ phải nghe một tiểu cung nữ khóc thút thít suốt đêm không nghỉ, còn bị nước mắt của đối phương rơi trúng. Đến gần sáng lại còn bị chạm vào trán.
Hoàng Thái Nữ Triều Anh Quốc, từ khi sinh ra, đi đến đâu mà không được kẻ hầu người hạ cung kính đối đãi. Kẻ dám động chạm đến nàng, ngoài mẫu hậu đã mất sớm của nàng ra, hầu như không có người thứ hai.
Thế mà đêm nay lại xảy ra chuyện ly kỳ cổ quái như vậy, nàng lại rơi vào tay một tiểu cung nữ tính tình mềm yếu hay khóc, trở thành một con rối gỗ được ký thác bao kỳ vọng.
Ban đầu nàng còn khó chịu và tức giận, về sau liền có chút chai sạn, thậm chí xấu hổ. Tiểu cung nữ thậm chí còn nhấc thân xác gỗ của nàng lên và hôn.
“Mẫu thân ta nói, tổ tiên chúng ta từng có Nhân ngẫu sư, trong kinh nghiệm người để lại có nói rằng, phải đối đãi với con rối như thể đang nuôi dưỡng bằng chính tâm huyết của mình. Con rối nhỏ…”
Lục Điệp Khanh nhỏ giọng thủ thỉ: “Ta sẽ mỗi ngày yêu thương ngươi, đối tốt với ngươi, như vậy ngươi sẽ sống lại, phải không?”
"Phải cái gì mà phải." Trịnh Tuyết Ninh thầm nghiến răng, thật muốn có miệng để cắn cho tiểu cung nữ này một cái. Trong số giọng nữ khắp thiên hạ, chắc chỉ có cô gái này là mè nheo nhất, dường như chỉ cần bị bắt nạt một chút là có thể khóc không ngừng, nghe nàng ta khóc lóc cả đêm mà chỉ muốn phát điên.
Con rối nhỏ làm từ gỗ, đến ngũ quan còn chưa được khắc. Nhưng nàng cứ quyến luyến không rời, chỉ muốn ôm nó trong lòng bàn tay mà thủ thỉ tâm sự.
Có lẽ là bởi vì từ trước đến nay, nàng quá hy vọng có một người xuất hiện, người đó vô hại, an toàn, lại thân thiết và có thể bảo vệ mình.
Con rối gỗ đầu tiên của nàng đã ký thác biết bao mong chờ của nàng về tương lai.
“Trong bút ký truyền thừa của Nhân ngẫu sư có nói, vạn vật hữu linh, mà linh tính thì không nhìn thấy, không sờ được, chỉ có thể dùng tâm cảm nhận. Chỉ khi dành đủ tâm huyết và tình yêu thương cho con rối của mình, linh tính mới có thể ra đời.”
Lục Điệp Khanh vuốt ve khuôn mặt con rối nhỏ, nhẹ giọng nỉ non: “Ta thật sự rất thích ngươi.”
Nàng đặt con rối nhỏ lên mép giường, sợ bị người khác nhìn thấy nên lấy chăn bông phủ lên. Gần như lưu luyến không nỡ rời, nàng mới bước ra khỏi phòng ngủ của mình.
“Con rối nhỏ, ta đi làm việc đây. Đợi ta trở về, tối lại nói chuyện với ngươi.” Lục Điệp Khanh nhỏ giọng dặn dò.
Kẽo kẹt…
Tiếng cửa phòng đóng lại.
Bỏ lại Trịnh Tuyết Ninh đang tức muốn nổ tung. Tiểu cung nữ này bị sao vậy! Đặt khúc gỗ xuống thì thôi đi, còn lấy chăn bông phủ lên người nàng làm gì!
Tuy rằng đã biến thành con rối gỗ, không nhìn thấy, cũng không thể cử động, nhưng cảm giác vẫn còn đó. Cái chăn bông to như vậy, vào mùa đông lại nặng trịch đè lên, Trịnh Tuyết Ninh chỉ cảm thấy ngột ngạt.
7
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
