TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 42
Chương 42: Có chơi không?

Dưới gương mặt lạnh lùng kia, là một linh hồn điên loạn đến cùng cực.

Sư Tri Trữ biết rõ sự độc ác của hắn, nàng như một con thú nhỏ cảnh giác, dùng ánh mắt sắc lạnh cố gắng xua đuổi hắn.

Cố Uẩn Quang làm như không thấy sự đề phòng trong mắt nàng, tiện tay lấy thêm một cây cung, đi đến bên nàng: "Hay là thế này, mỗi người một cây cung, ai bắn chết ai trước thì kẻ đó thắng, thế nào?"

Khi hắn đi ngang qua nàng, câu cuối cùng cũng vừa dứt.

Chiếc cung lạnh như băng bị nhét vào tay nàng, đầu ngón tay rõ khớp của hắn lướt nhẹ qua hàng mi run rẩy của nàng, rồi dừng lại trên đỉnh đầu.

Hắn đặt mũi tên vào tay nàng, ánh mắt đen láy như vực sâu chăm chú nhìn nàng, giọng nói như đùa cợt: "Sao? Có chơi không?"

Ánh mắt hắn sáng lên trong làn sương mù, chứa đầy hứng thú cùng cơn kích động bị đè nén.

Ngày tháng bị vây khốn ở nơi này thật quá nhàm chán, may mà có người của Tần Chiếu bên cạnh chơi đùa, bằng không chẳng biết phải sống ra sao cho hết ngày.

Sư Tri Trữ thoáng cảm thấy sự hưng phấn bất thường từ hắn, trong lòng bất giác muốn lùi lại.

Kẻ này cắn người như chó điên, đã đắc tội thì dù có chết cũng phải kéo theo kẻ khác.

Nàng có thể gϊếŧ chết hắn được sao?

Ánh mắt Sư Tri Trữ trầm xuống, đánh giá hắn một lượt, cuối cùng vẫn lắc đầu dè chừng: "Không chơi."

Cố Uẩn Quang nhận được câu trả lời, khẽ nheo mắt, kéo dài giọng nói: "Ngươi... không có quyền lựa chọn."

"Ngươi điên rồi sao?" Sư Tri Trữ cuối cùng không nhịn được, lớn tiếng mắng hắn: "Nếu đầu ngươi lúc trước bị đánh cho vỡ hỏng rồi, thì tốt nhất nên tìm đại phu trị đi! Nếu đã quyết định rồi, còn hỏi đi hỏi lại làm gì?"

Tên này đúng thật có bệnh. Nếu đã không định cho nàng lựa chọn, thì hỏi để làm gì?

Chẳng qua là muốn bị từ chối, rồi tiện thể có cớ hành hạ nàng!

Quả nhiên như nàng nghĩ.

Ngay khi lời mắng còn chưa dứt, hai má nàng đã bị siết chặt, đôi môi bị bắt buộc hé mở, đầu lưỡi bên trong cũng không chỗ trốn tránh, phơi bày ngay trước mắt hắn.

Tuyết rơi trên cành khô, ánh sáng yếu ớt rọi lên gương mặt tuấn mỹ sâu sắc của hắn, đôi mi rũ xuống, vẻ mặt lãnh đạm. Trong con ngươi đen nhánh phản chiếu rõ ràng hình ảnh tuyết trắng và gương mặt nàng, giọng trầm đυ.c cất lên: "Cái lưỡi này chắc cũng vô dụng rồi, hay là... ta rút nó ra luôn nhé?"

Nhìn thấy vẻ mặt hắn chăm chú nhìn môi mình, Sư Tri Trữ thoáng có cảm giác hắn vốn đã muốn làm thế từ lâu, chỉ là chưa có lý do chính đáng.

1

0

2 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.