0 chữ
Chương 41
Chương 41: Dự cảm chẳng lành
Trường kiếm, trường kích, móc ngược, thậm chí cả đại chùy... vũ khí nào cũng có.
Sư Tri Trữ nhíu mày, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Tên này... tuyệt đối không bao giờ “chơi” theo cách đơn giản.
Quả nhiên, nàng vừa nghĩ tới đó thì thấy bàn tay với các đốt ngón rõ ràng của hắn lướt qua một hàng vũ khí, cuối cùng dừng lại ở một cây cung. Sau đó hắn xoay người, nhặt lấy một quả hồng đỏ bên cạnh ném tới.
Sư Tri Trữ không kịp đón, quả hồng đập vào vai nàng rồi lăn xuống đất.
Cố Uẩn Quang cúi đầu lau cung, giọng lạnh lẽo ra lệnh: “Nhặt lên.”
Sư Tri Trữ vẫn đứng im tại chỗ, không nhúc nhích, giống như pho tượng La Sát canh cửa.
Gió lạnh ào tới, một lưỡi dao găm sượt qua mặt nàng, cắm phập vào thân cây phía sau.
Cảm giác cái chết vừa lướt qua gáy vẫn chưa tan, tim nàng đập loạn trong l*иg ngực.
"Đừng để ta phải lặp lại."
Hồi thần lại, nàng nhìn về phía hắn, thấy thiếu niên đứng cách đó không xa, tay cầm cung, mũi tên chưa gài mà đã kéo dây cung nhắm thẳng vào nàng.
Khóe môi hắn cong nhẹ, ánh mắt bình thản, áo đen như bóng quỷ phán xét trong ngục tù.
Sư Tri Trữ cảm nhận được rõ ràng lúc này hắn thật sự mang theo sát khí, toàn thân cứng đờ, cuối cùng cúi đầu nhặt quả hồng lên.
Hắn hài lòng với sự nghe lời ấy, cằm hơi gật, tiếp tục ra lệnh: "Giơ lên đi."
Sư Tri Trữ tất nhiên hiểu rõ hắn có ý gì, trực tiếp đặt quả hồng đỏ lên đầu mình, ánh mắt lạnh như tùng trúc đối diện thẳng với hắn.
Cố Uẩn Quang cúi người cầm lấy mũi tên bên cạnh, chậm rãi lắp tên vào dây cung, từ từ nhắm thẳng vào nàng.
Sư Tri Trữ nghiến chặt răng, giận dữ nhìn chằm chằm con người đang nhếch môi bên kia, lòng bàn tay siết chặt, cả thân thể căng ra như dây cung sắp bung.
"Sao vậy, không cam tâm à?" Hắn chớp mắt, hơi nghiêng đầu, giọng điệu bình thản hỏi.
Sư Tri Trữ vẫn lạnh lùng nhìn hắn, giọng khàn khàn đáp: "Không phục."
Không phục sao?
Cố Uẩn Quang cụp mắt nghiền ngẫm hai chữ ấy, như thể nghe ra lửa giận ngút trời và oán thù trong đó, chậm rãi ngẩng đầu lên: "Vậy nói xem, thế nào mới chịu phục?"
Thuần hóa một con mèo có móng vuốt không thể chỉ dùng đến đòn roi, đôi khi còn phải cho nó chút nhân từ giả dối, tạo cho nó ảo giác rằng chủ nhân là người hiền lành dễ bắt nạt, rồi mới có thể áp chế nó triệt để.
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt như có tầng tầng mây đen cuộn lên, thấp thoáng vẻ tà dị khó đoán.
Sư Tri Trữ nhíu mày, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Tên này... tuyệt đối không bao giờ “chơi” theo cách đơn giản.
Quả nhiên, nàng vừa nghĩ tới đó thì thấy bàn tay với các đốt ngón rõ ràng của hắn lướt qua một hàng vũ khí, cuối cùng dừng lại ở một cây cung. Sau đó hắn xoay người, nhặt lấy một quả hồng đỏ bên cạnh ném tới.
Sư Tri Trữ không kịp đón, quả hồng đập vào vai nàng rồi lăn xuống đất.
Cố Uẩn Quang cúi đầu lau cung, giọng lạnh lẽo ra lệnh: “Nhặt lên.”
Sư Tri Trữ vẫn đứng im tại chỗ, không nhúc nhích, giống như pho tượng La Sát canh cửa.
Gió lạnh ào tới, một lưỡi dao găm sượt qua mặt nàng, cắm phập vào thân cây phía sau.
Cảm giác cái chết vừa lướt qua gáy vẫn chưa tan, tim nàng đập loạn trong l*иg ngực.
Hồi thần lại, nàng nhìn về phía hắn, thấy thiếu niên đứng cách đó không xa, tay cầm cung, mũi tên chưa gài mà đã kéo dây cung nhắm thẳng vào nàng.
Khóe môi hắn cong nhẹ, ánh mắt bình thản, áo đen như bóng quỷ phán xét trong ngục tù.
Sư Tri Trữ cảm nhận được rõ ràng lúc này hắn thật sự mang theo sát khí, toàn thân cứng đờ, cuối cùng cúi đầu nhặt quả hồng lên.
Hắn hài lòng với sự nghe lời ấy, cằm hơi gật, tiếp tục ra lệnh: "Giơ lên đi."
Sư Tri Trữ tất nhiên hiểu rõ hắn có ý gì, trực tiếp đặt quả hồng đỏ lên đầu mình, ánh mắt lạnh như tùng trúc đối diện thẳng với hắn.
Cố Uẩn Quang cúi người cầm lấy mũi tên bên cạnh, chậm rãi lắp tên vào dây cung, từ từ nhắm thẳng vào nàng.
Sư Tri Trữ nghiến chặt răng, giận dữ nhìn chằm chằm con người đang nhếch môi bên kia, lòng bàn tay siết chặt, cả thân thể căng ra như dây cung sắp bung.
Sư Tri Trữ vẫn lạnh lùng nhìn hắn, giọng khàn khàn đáp: "Không phục."
Không phục sao?
Cố Uẩn Quang cụp mắt nghiền ngẫm hai chữ ấy, như thể nghe ra lửa giận ngút trời và oán thù trong đó, chậm rãi ngẩng đầu lên: "Vậy nói xem, thế nào mới chịu phục?"
Thuần hóa một con mèo có móng vuốt không thể chỉ dùng đến đòn roi, đôi khi còn phải cho nó chút nhân từ giả dối, tạo cho nó ảo giác rằng chủ nhân là người hiền lành dễ bắt nạt, rồi mới có thể áp chế nó triệt để.
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt như có tầng tầng mây đen cuộn lên, thấp thoáng vẻ tà dị khó đoán.
1
0
2 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
