0 chữ
Chương 26
Chương 26: Ta có rất nhiều người thần phục
Hắn khẽ nhếch môi, tiếc nuối: “Ta có rất nhiều người thần phục, thiếu một ngươi cũng chẳng sao.”
“Cho nên…”
“Chủ tử… Chủ tử!” Ngoài cửa, Triệu Tạc bất ngờ xông vào, cắt ngang câu nói của hắn.
Cố Uẩn Quang liếc Sư Tri Trữ một cái, rồi thu kiếm, nghiêng người, chống khuỷu tay lên đầu gối, nhìn về phía thuộc hạ.
Triệu Tạc vừa vào đã trông thấy Sư Tri Trữ nằm sõng soài như giẻ rách dưới đất, còn chủ tử thì tay cầm kiếm, mặt vô cảm, tim hắn suýt ngừng đập.
“Triệu Tạc.”
Tiếng gọi lạnh như băng làm hắn lập tức quỳ rạp.
Cố Uẩn Quang mỉm cười, giọng nhẹ như gió thoảng: “Ngươi tốt nhất là có lý do chính đáng.”
Toàn thân Triệu Tạc run rẩy, lạnh từ lòng bàn chân lan thẳng lêи đỉиɦ đầu.
Chuyện đến nước này, hắn cho dù không có lý do… cũng phải bịa ra một cái cho bằng được. Nếu không, mạng hắn e là cùng Sư Tri Trữ chôn theo.
“Hồi chủ tử… Thái tử truyền tin, nói Ninh Vương đang mưu tính cùng Thôi Anh Lộ và Trần đại nhân sửa luật tử tù. Có ý muốn cứu người trong lao ra ngoài...”
Bên trên vẫn im lặng.
Không có hồi âm, chỉ là một ánh mắt như tuyết phủ đè xuống, khiến vai hắn càng lúc càng thấp.
Gϊếŧ... hay tha?
Chỉ vài giây im lặng mà Triệu Tạc thấy như sống trong địa ngục.
Đây… tuyệt đối không đủ để đổi lấy một mạng.
Ý nghĩ ấy vụt qua trong đầu khiến toàn thân Triệu Tạc lạnh buốt, thậm chí run rẩy theo bản năng. Nhưng miệng lại nhanh hơn đầu óc, không biết sợ chết mà buột miệng nói tiếp:
“Chủ tử… còn có, thám tử báo về… bệ hạ lệnh cho Ninh Vương trông coi đoạn đê ở Nam Hà đã có dấu hiệu sạt lở.”
Vừa dứt lời, áp lực như núi đè trong không khí bỗng tan biến.
Triệu Tạc thầm thở phào. Nhưng chưa kịp nhẹ nhõm hẳn, liền nghe giọng nói lạnh tanh vang lên:
“Cho nên, ngươi hốt hoảng xông vào như thế, là vì bẩm báo… chuyện đó?”
Triệu Tạc á khẩu. Thật ra, đây là tin thám tử vốn định báo sau, hắn chỉ hoảng quá bịa bừa cho qua.
“Triệu Tạc.” Cố Uẩn Quang rời mắt khỏi hắn, nhìn sang nữ nhân đang nằm bất tỉnh dưới đất.
Hắn cười nhạt, giọng như đang trò chuyện: “Ngươi đi theo ta bao lâu rồi?”
Mồ hôi lạnh lăn dài trên trán Triệu Tạc. Hắn khúm núm đáp:
“Hồi chủ tử… nô tài đã theo ngài mười năm.”
“Mười năm… cũng chỉ mình ngươi được ta mang từ biên quan về.” Cố Uẩn Quang gật đầu, kiếm trong tay khẽ động, rồi thong thả quay lại ghế, ngồi xuống, ánh mắt chìm vào bóng tối.
Một nửa khuôn mặt sáng rỡ như ngọc, nửa kia lạnh lẽo âm trầm như sương tuyết.
“Cho nên…”
“Chủ tử… Chủ tử!” Ngoài cửa, Triệu Tạc bất ngờ xông vào, cắt ngang câu nói của hắn.
Cố Uẩn Quang liếc Sư Tri Trữ một cái, rồi thu kiếm, nghiêng người, chống khuỷu tay lên đầu gối, nhìn về phía thuộc hạ.
Triệu Tạc vừa vào đã trông thấy Sư Tri Trữ nằm sõng soài như giẻ rách dưới đất, còn chủ tử thì tay cầm kiếm, mặt vô cảm, tim hắn suýt ngừng đập.
“Triệu Tạc.”
Tiếng gọi lạnh như băng làm hắn lập tức quỳ rạp.
Cố Uẩn Quang mỉm cười, giọng nhẹ như gió thoảng: “Ngươi tốt nhất là có lý do chính đáng.”
Toàn thân Triệu Tạc run rẩy, lạnh từ lòng bàn chân lan thẳng lêи đỉиɦ đầu.
Chuyện đến nước này, hắn cho dù không có lý do… cũng phải bịa ra một cái cho bằng được. Nếu không, mạng hắn e là cùng Sư Tri Trữ chôn theo.
Bên trên vẫn im lặng.
Không có hồi âm, chỉ là một ánh mắt như tuyết phủ đè xuống, khiến vai hắn càng lúc càng thấp.
Gϊếŧ... hay tha?
Chỉ vài giây im lặng mà Triệu Tạc thấy như sống trong địa ngục.
Đây… tuyệt đối không đủ để đổi lấy một mạng.
Ý nghĩ ấy vụt qua trong đầu khiến toàn thân Triệu Tạc lạnh buốt, thậm chí run rẩy theo bản năng. Nhưng miệng lại nhanh hơn đầu óc, không biết sợ chết mà buột miệng nói tiếp:
“Chủ tử… còn có, thám tử báo về… bệ hạ lệnh cho Ninh Vương trông coi đoạn đê ở Nam Hà đã có dấu hiệu sạt lở.”
Vừa dứt lời, áp lực như núi đè trong không khí bỗng tan biến.
Triệu Tạc thầm thở phào. Nhưng chưa kịp nhẹ nhõm hẳn, liền nghe giọng nói lạnh tanh vang lên:
Triệu Tạc á khẩu. Thật ra, đây là tin thám tử vốn định báo sau, hắn chỉ hoảng quá bịa bừa cho qua.
“Triệu Tạc.” Cố Uẩn Quang rời mắt khỏi hắn, nhìn sang nữ nhân đang nằm bất tỉnh dưới đất.
Hắn cười nhạt, giọng như đang trò chuyện: “Ngươi đi theo ta bao lâu rồi?”
Mồ hôi lạnh lăn dài trên trán Triệu Tạc. Hắn khúm núm đáp:
“Hồi chủ tử… nô tài đã theo ngài mười năm.”
“Mười năm… cũng chỉ mình ngươi được ta mang từ biên quan về.” Cố Uẩn Quang gật đầu, kiếm trong tay khẽ động, rồi thong thả quay lại ghế, ngồi xuống, ánh mắt chìm vào bóng tối.
Một nửa khuôn mặt sáng rỡ như ngọc, nửa kia lạnh lẽo âm trầm như sương tuyết.
6
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
