TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27: Trên cổ hắn còn lưu lại dấu răng

“Đó là nhờ chủ tử nhân từ.” Triệu Tạc cúi đầu đáp.

Nhưng hắn biết, đó chẳng phải nhân từ.

Những người được mang ra chiến trường đều là thám tử. Cố Uẩn Quang từ nhỏ chịu ân sủng, làm gì cũng được chiều chuộng, nhưng thực chất chỉ là công cụ trong tay các thế lực.

Lão chủ tử chiếm binh quyền ở Tấn Châu, kiêu ngạo đến mức không thèm nộp cống triều đình. Cố Uẩn Quang – là người được đưa đến kinh đô để trấn an đế vương, bị coi như quân cờ, sống sót thì giữ, không thì bỏ.

Trên đường từng bị ám sát vô số lần, vật quan trọng nhất cũng từng bị đoạt mất. Hắn giờ chỉ có thể co đầu rút cổ ẩn thân nơi này chữa thương… không phải không muốn vùng lên, chỉ là đang nhẫn nhịn.

Triệu Tạc hít sâu, kìm nỗi lo lắng xuống đáy lòng.

“Hiểu được thì tốt. Hôm nay… bỏ qua.” Cố Uẩn Quang khẽ đáp, giọng khản đi vì đau.

Triệu Tạc thở phào, lập tức dập đầu tạ ơn. Lúc ngẩng lên, thấy chủ tử nằm nghiêng trên ghế, một tay chống má, áo tuyết trắng dính máu, sắc mặt vẫn lãnh đạm như không dính bụi trần.

Trên cổ hắn còn lưu lại dấu răng.

Tuyết xà linh quấn quanh tay hắn, phun lưỡi như đang liếʍ vết thương, dịu dàng mà lạnh lẽo, quấn quýt như một kẻ ái mộ điên cuồng.

Triệu Tạc không dám nhìn lâu, vội cúi đầu, nhấc Sư Tri Trữ đã bất tỉnh khỏi nền đá. Mặt nàng toàn máu, y phục rách nát như giẻ rách.

Hắn ôm nàng chạy như bay, sợ chậm một bước chủ tử đổi ý, muốn gϊếŧ người diệt khẩu.

Ra khỏi đó rồi, hắn mới dám thở hắt ra.

Nhìn nàng nằm bất động trong lòng, Triệu Tạc khẽ lắc đầu: “Nàng đúng là mạng lớn. Nếu không phải còn giá trị với Ninh Vương… thì mấy trò vừa rồi đủ để chết mười lần rồi.”

Hắn cất tiếng thở dài, bước đi nhanh: “Cầu trời là Ninh Vương thật sự còn để tâm đến nàng. Bằng không… đến thần tiên cũng không cứu nổi.”

Đế vương vừa giao cho Ninh Vương nhiệm vụ trấn giữ Nam Hà, chưa kịp khởi hành thì thám tử đến cấp báo.

Trong tiểu viện phủ đầy tuyết, bụi trúc phủ sương đông nặng trĩu.

Ninh Vương phi khoác áo lông chồn, đứng trước cửa sổ sát đất, nét mặt dịu dàng như ngọc.

“Vương gia lại gầy đi rồi. Bộ xiêm y năm ngoái, năm nay mặc lại rộng hơn.” Nàng nhẹ nhàng lên tiếng, trong giọng mang theo chút sầu lo không che giấu.

Ninh Vương rũ mắt, nhìn lướt qua nàng mà không nói gì.

Ninh Vương phi không để ý, tiếp tục dịu giọng: “Chuyến này đi Nam Hà, sợ là lâu ngày không về. Thϊếp đã chuẩn bị sẵn những thứ Vương gia thích, để lúc rảnh có thể nhìn vật nhớ người…”

6

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.