TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25: Chưa từng có ai dám nhiều lần thách thức hắn

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Chưa ai kịp phản ứng, chẳng ai nghĩ nàng vẫn còn sức phản kháng.

Đến khi hoàn hồn, đã thấy vạt áo tuyết trắng của Cố Uẩn Quang loang một mảng máu lớn ngay bụng.

Khuôn mặt vốn trắng bệch càng trở nên không chút huyết sắc, nhưng ánh mắt hắn lại lạnh như băng, thẳng thắn đối diện với Sư Tri Trữ đang thở dốc.

Hắn nhìn ra, nàng đang ẩn nhẫn ác ý, là khıêυ khí©h.

Đột nhiên, hắn bật cười. Khóe môi cong lên, nhưng trong mắt không có lấy một gợn sóng.

Rất tốt.

Trước nay chưa từng có ai dám nhiều lần thách thức hắn. Nữ nhân này là người đầu tiên.

Mọi người vội vàng định tiến lên đỡ thì đã nghe giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên:

“Trừ nàng ra, tất cả cút hết.”

Hắn ngồi trên bậc thềm, tay ấn lên vết thương đang rỉ máu, giọng bình thản đến rợn người.

Không ai dám do dự. Chỉ trong chốc lát, căn phòng trống rỗng.

Ngoài cửa, Triệu Tạc thấy thị nữ đi ra, lòng lập tức nhảy dựng.

Sao lại là thị nữ đi ra? Còn người thì đâu?

Một tia bất an dâng lên, hắn kéo lấy một người: “Chủ tử và cô nương kia xảy ra chuyện gì?”

Thị nữ cúi đầu, nhỏ giọng thuật lại.

Nghe xong, mặt Triệu Tạc tái mét.

Tam tiểu thư nhà họ Sư… thật sự không biết sợ là gì. Chủ tử vốn đã khó chịu vì vết thương chưa lành, nàng còn dám khıêυ khí©h công khai.

Không chết… cũng bị lột da!

Triệu Tạc như kiến bò trên chảo nóng, nôn nóng dạo bước, đầu óc quay cuồng tìm cách cứu Sư Tri Trữ ra ngoài.

Trong phòng, không khí lặng như tờ. Ám hương chưa kịp tan đã bị mùi máu tanh nồng lấn át.

Cố Uẩn Quang rút thanh trường kiếm treo trên giá, ánh mắt lạnh tanh. Mũi kiếm sáng loáng chỉ thẳng vào trán Sư Tri Trữ, đầu mũi khẽ ấn, máu trào ra thành một điểm đỏ như dấu son định mệnh.

Hắn lạnh nhạt nói, như đang kể một chuyện chẳng liên quan:

“Không thể phủ nhận, dáng vẻ hiện tại của ngươi... đúng là khiến người khác sinh lòng thương hại.”

Hắn nhìn xuống bộ ngực phập phồng vì tức giận của nàng, giọng càng thêm bình tĩnh:

“Tiếc là ta ghét nhất kẻ nào dám chạm vào nỗi đau của ta.”

Sư Tri Trữ mỉa mai bật cười, chẳng hề lùi bước trước mũi kiếm kề sát:

“Muốn làm nhục Tần Chiếu mà chỉ dùng nữ nhân? Đáng tiếc… hắn ích kỷ đến quen rồi. Có khi quay lưng đã chẳng nhớ ta là ai.”

Trong giọng nói là khinh thường lẫn dửng dưng, chẳng còn lấy nửa phần lưu luyến.

Cố Uẩn Quang nhìn vào mắt nàng, ánh kiếm khẽ nâng, để lại vệt máu trên trán như họa điểm son.

6

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.