TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9

[Ủa mà sao chưa ai tra ra cái váy đen của Tuyên Oanh thế? Đơn giản mà tao nhã, còn khiến cô ấy phát sáng luôn ấy chứ.]

...

Vừa có người nêu câu hỏi, cả diễn đàn lập tức chuyển hướng 180 độ, không còn bàn về nhan sắc nữa, mà bắt đầu truy lùng thân thế chiếc váy đen đang được Tuyên Oanh mặc.

Là váy của C brand? Hay D brand? Hay là mẫu giới hạn của F brand đang hot gần đây?

Nhưng tra bao nhiêu, tìm khắp các hãng cao cấp từ hàng đỏ đến hàng xanh, tuyệt nhiên không ai tìm ra chiếc váy này.

Khi cả diễn đàn sắp tẩu hỏa nhập ma, có một người yếu ớt lên tiếng:

[Các chị em hình như chiếc váy đó là made in China thì phải.]

Ngay sau đó, người đó thả thêm một tin động trời:

[THRJDHVM. Vẫn còn hàng trên sàn thương mại điện tử đó, khỏi cần cảm ơn.]

Cái gì cơ? Váy hot trend lại là hàng đào trong kho TQ á?

Ai nấy ào ào click vào link. Trên trang mua sắm điện tử, shop bán váy đã nhanh tay gắn nhãn “Tuyên Oanh đồng mẫu váy đen” ngay bên dưới sản phẩm. Hơn nữa, doanh số tăng vèo vèo, mắt thường cũng thấy được.

[Khoan đã, tôi nhìn nhầm không? Cái váy này giá có hơn 200 tệ thôi á? Không phải Tuyên Oanh thường mặc đồ trên 100.000 sao?]

[Giờ tôi có thể khẳng định Tuyên Oanh không hề được bao nuôi. Không có kim chủ nào mà keo kiệt tới mức bắt người ta mặc váy 200 tệ đi thảm đỏ đâu.]

[Nói thật, sao người ta mặc váy 200 têj nhìn vẫn đỉnh như vậy? Vậy ra vấn đề không phải ở váy là ở tôi đúng không?]

[Không, không, nhất định là váy có buff. Tôi vừa đặt hàng xong, mong sớm nhận được nhan sắc như Tuyên Oanh.]

...

Một lời nhắc tỉnh cả diễn đàn đang mê đắm. Cái váy này không đắt, không giới hạn, không thương hiệu đình đám. Nhưng họ có thể không mua nổi hàng hiệu, chẳng lẽ không mua nổi hàng trong kho sao?

Mua.

Chỉ sau một giờ, gần 60% lượng hàng "Tuyên Oanh đồng mẫu váy đen" đã cháy sạch.

Ở một góc sân khấu, quản lý Lạc ngồi với dáng vẻ như tro tàn sau bão lửa.

Anh từng kỳ vọng Tuyên Oanh sẽ nhờ bộ váy cao cấp nào đó đè bẹp mọi nữ minh tinh khác trên thảm đỏ.

Nhưng mà người ta mặc cái váy hơn 200 tệ. Thế thì anh còn kỳ vọng cái gì nữa?

Quản lý Lạc ban đầu vẫn hy vọng Tuyên Oanh sẽ lên sân khấu bùng nổ, hát sôi động, nhảy máu lửa, hút một đống fan về.

Kết quả thì sao?

Cô chỉ nhẹ nhàng hát một bài ballad, tay chân đong đưa nhẹ nhàng như gió lướt qua mặt hồ, hoàn toàn không vũ đạo, không sân khấu bùng nổ, không hiệu ứng pháo sáng gì cả.

Vậy thì hút fan kiểu gì đây?

Anh cau mày, lòng trĩu nặng. Đến cả một tràng pháo tay cũng không có, im lặng như thi cử Toán đầu tháng ba. Quản lý Lạc quyết định. Dù có ra sao, lát nữa Tuyên Oanh hát xong, anh sẽ là người duy nhất vỗ tay tiếp sức cho cô.

Khi bài hát kết thúc, Tuyên Oanh mỉm cười nhẹ nhàng, cúi đầu cảm ơn, chuẩn bị rời sân khấu.

Quản lý Lạc đã vào tư thế sẵn sàng, bàn tay thủ thế vỗ vỗ, chuẩn bị hi sinh vì nghệ thuật trở thành người duy nhất vỗ tay trong khán phòng.

Nhưng đúng lúc ấy. Toàn trường bất ngờ nổ tung với tràng pháo tay như vỡ chợ. Tiếng hò hét vang dội, kèm theo tiếng gọi to đến khản cổ:

"Tuyên Oanh hay quá."

Quản lý Lạc sững người. Cái gì vậy trời? Sao tự nhiên cả khán phòng lại phản ứng mãnh liệt như thế?

"Tuyên Oanh đỉnh quá."

Tiếng hô theo càng lúc càng nhiều người hưởng ứng. Quản lý Lạc hoang mang cực độ.

Tuyên Oanh hát thì vẫn chỉ tạm được thôi. Không nhảy, không sân khấu, không hiệu ứng gì cả. Mọi người hô hào vậy là vì giọng hát à? Hay là muốn xem mặt thôi?

Buổi biểu diễn kết thúc khi đã khuya. Mọi người lục tục rời khỏi, túm năm tụm ba giải tán.

Tuyên Oanh gật đầu với quản lý Lạc:

"Đi thôi."

Quản lý Lạc vừa cúi nhìn điện thoại vừa ngơ ngác ngẩng lên:

"THRJDHVM nhắn cho mình cảm ơn vì đã giúp thương hiệu bọn họ nổi tiếng, nói muốn chuyển tiền? THRJDHVM là ai vậy trời? Sao lại chủ động trả tiền cho mình?"

Tuyên Oanh nghiêng đầu đáp:

"À, cái váy 200 tệ đó mà."

Quản lý Lạc:

"À 200 tệ, đúng rồi."

Anh gõ thử tên shop thì phát hiện trang chủ trống trơn chữ viết chỉ còn một câu nhắn:

"Muốn mời chị Tuyên Oanh livestream với sản phẩm của shop."

Tuyên Oanh tra thử giấy phép hoạt động, thấy shop có đăng ký đàng hoàng, đánh giá khách hàng tốt, tỷ lệ hoàn đơn thấp, dịch vụ chuyên nghiệp.

Cô gật đầu:

"Có trả thù lao chứ?"

Quản lý Lạc:

"Tất nhiên. Dựa theo doanh thu chia hoa hồng. Chi phí thuê nền tảng chỉ 20%, khá hợp lý."

Một tỷ lệ chia khá có thành ý.

Tuyên Oanh không nghĩ ngợi thêm:

"Chốt."

Người chuyên nghiệp là phải vậy.

Để đón đầu buổi livestream, Tuyên Oanh lập tức lên Weibo cá nhân, chỉnh sửa thông tin, ghim lịch livestream rõ ràng:

"Livestream lúc 19:00 tối mai, thử phối các kiểu váy của THRJDHVM cho mọi người cùng xem."

Cô lướt xuống nhìn trang cá nhân của mình. Trước đây im ru như chùa bà đanh, bài gần nhất là từ một năm trước, than phiền việc mặc đồ cổ trang bị nóng đến độ sắp nổ phổi, và bình luận dưới đó toàn là mắng chửi.

5

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.