TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8

Cô khẽ mỉm cười, đưa camera trả lại cho cô gái đang suýt khóc:

"Của cô này, sau này nhớ chú ý hơn chút nhé."

Cô trợ lý nhỏ run run nhận lại chiếc camera, lỡ chạm nhẹ vào ngón tay của Tuyên Oanh, lập tức mặt đỏ bừng:

"Tuyên Oanh, chị xinh quá."

Cô gái ấy đã quyết định chính thức leo tường.

Tuyên Oanh dịu dàng:

"Cảm ơn nha."

Xem đi, hàm lượng fan tiềm năng trong quặng xã hội này còn nhiều lắm.

Không để chuyện đó trong lòng, cô tiếp tục bước tới, hoàn thành nốt phần phỏng vấn cùng MC. Xong xuôi, cô lại thảnh thơi quay về ngồi trong khán phòng, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Quản lý Lạc nhìn cô với ánh mắt không thể tin nổi:

"Tuyên Oanh khi nào em học võ vậy?"

Cái phản xạ vừa rồi, không phải người bình thường có thể làm được.

Tuyên Oanh vốn đi theo phong cách yểu điệu thục nữ, giờ chỉ biết nhìn lại anh với dấu hỏi to đùng trên mặt:

"Hả?"

Sau khi cô trở lại chỗ ngồi, video thảm đỏ vừa được phát xong, nhưng đạn mạc thì vẫn rào rào chạy như thác lũ:

[Ủa alo, Tuyên Oanh sắp đóng phim hành động à?]

[Nói thật nhé, với phản xạ kiểu này thì đóng vai nữ chính đánh võ cũng ra gì lắm.]

[Cầu casting gấp gáp.]

Khi thảm đỏ kết thúc, không khí trong khán phòng dần trở nên sôi động. Các nghệ sĩ chia nhóm nhỏ tụ lại trò chuyện, ánh mắt không hẹn mà cùng liếc về một hướng.

Tuyên Oanh ngồi khá lùi về sau, ẩn sau lớp rèm mỏng, vị trí không mấy nổi bật. Nhưng cô lại không thể bị giấu đi.

Cả người cô như tỏa ra ánh sáng lấp lánh, cứ như sự tồn tại của cô đã vượt khỏi hệ thống ánh sáng của hội trường.

Vài nữ nghệ sĩ lén nhìn nhau, trong mắt đều ánh lên vẻ dè chừng.

Có người không kìm được thì thầm:

"Da cô ấy sao mà sáng vậy trời? Trang điểm bằng gì mà đỉnh thế?"

Tuyên Oanh ngồi im lặng, chẳng màng ánh mắt xung quanh. Trong đầu cô đang suy nghĩ một vấn đề rất sâu sắc:

Làm sao mới có thể qua được bài thi Hóa Học và Vật Lý lớp 9 ở hệ thống đây. Mấy môn đó khó thật sự.

Một nữ nghệ sĩ cùng công ty rốt cuộc không nhịn nổi, quay lại hỏi nhỏ:

"Tuyên Oanh, cô dùng phấn gì vậy đó?"

Tuyên Oanh ngơ ngác:

"Hả? Câu đó chắc phải hỏi công ty chứ?"

Nữ nghệ sĩ: "..."

Cô nàng kia vẫn chưa chịu buông tha, tiếp tục hỏi:

"Thế váy của cô là hãng nào vậy? Ai tài trợ đó? Nghe nói cô chia tay thiếu gia nhà giàu rồi mà? Sao còn mặc lễ phục cao cấp?"

Tuyên Oanh nghe câu này, lập tức nhận ra mùi chua nồng nặc trong lời nói. Cô khoanh tay, bình tĩnh suy nghĩ một chút rồi đáp:

"THRJDHVM."

Nữ nghệ sĩ khác:

"Đây là hãng nào vậy?"

Tuyên Oanh hỏi lại với vẻ ngạc nhiên đầy chân thành:

"Cô không biết hả?"

Cái giọng điệu này như thể chị không biết chuyện này thì chị là dân ngoài hành tinh à?

Nữ nghệ sĩ kia cười gằn hai tiếng:

"À à, biết chứ, cái thương hiệu rất nổi tiếng đó mà."

Tay thì lén lấy điện thoại ra tìm kiếm. Trong lòng lẩm bẩm:

"THRJDHVM là hãng nào? Nghe lạ hoắc hay là hàng hiệu nội địa cao cấp ít ai biết?"

Một lúc sau, tra ra được rồi.

Kết quả hiện lên: “Kim Hoa Nghĩa Ô – tầng hầm chợ X.”

Nữ sao quay phắt lại, trừng mắt chất vấn:

"THRJDHVM rõ ràng không phải hãng cao cấp."

Tuyên Oanh điềm nhiên:

"Tôi có nói là cao cấp đâu."

"Cô mặc cái váy hơn 200 tệ mà cũng dám lên thảm đỏ?"

"Vậy mà vẫn nổi bật hơn cô đó thôi."

Nữ nghệ sĩ bị đâm trúng ngay chỗ đau ánh mắt trống rỗng quay đi. Đúng là đau nhưng không cãi lại được.

Trung tâm thương mại Thiên Hoa cực kỳ coi trọng buổi khai trương hôm nay. Sân khấu được dựng ngay giữa tầng trệt, bên dưới chật kín khán giả, các tầng trên cũng chật như nêm.

Đối mặt với biển người đông nghịt, Tuyên Oanh hoàn toàn không hề nao núng. Chứ đùa sau khi đã từng hát giữa một đám "Tinh Linh" biết bay, biết bắn, biết cắn người, thì mấy ngàn người này có là gì.

Chỉ cần giữ cảm xúc đầy đủ, tiết tấu chuẩn, là cô có thể hát live không thua gì bản thu âm. Ca khúc đầu tiên vang lên, Tuyên Oanh lập tức đắm chìm vào giai điệu.

Ban đầu ca khúc có dàn dựng vũ đạo, nhưng với tâm thái Phật hệ, cô thẳng tay bỏ qua. Chỉ đứng im lặng, nhẹ nhàng cất giọng. Cả quảng trường vốn ồn ào không ngớt, nhưng ngay khi tiếng hát của cô vang lên mọi tiếng động dường như đều bị tắt lịm.

Tất cả ánh mắt lập tức bị hút về phía sân khấu. Dưới ánh đèn, cô đứng yên một chỗ, nhưng lại phát ra một loại sức hút khiến người ta không thể rời mắt.

Camera cũng như hiểu chuyện, zoom chặt vào gương mặt cô, từng đường nét sáng rõ như tạc.

Diễn đàn mạng lặng đi vài giây, rồi nổ tung như pháo hoa:

[Nói thật, nhan sắc của Tuyên Oanh đúng là có thể cân mọi thể loại góc quay.]

[Lần đầu tiên thấy cô ấy không múa mấy động tác khó hiểu. Mỗi lần coi mấy cú uốn éo là tui xấu hổ muốn tắt màn hình.]

[Người đẹp dù hát cũng bình thường, nhưng chỉ cần đứng yên đó thôi cũng giống như một bức tranh sống rồi.]

5

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.