0 chữ
Chương 7
Chương 7
Nhưng lúc này chỉ đành tỏ ra biết điều, vị trưởng phòng gật đầu lia lịa: "Lát nữa tôi xuống nhất định sẽ bảo bọn họ, phải hợp lý..."
"Tôi không có hứng thú với mấy lời nhảm nhí của ông."
"Thiết kế là ngành nghề cần đến cảm hứng và nghệ thuật." Hoắc Chiêu lạnh lùng liếc xuống dưới một cái, "Tôi hy vọng công việc của các nhà thiết kế dưới quyền tôi phải hiệu quả và chất lượng cao, chứ không phải là cứ mãi quẩn quanh trong vũng lầy lặp đi lặp lại."
"Nhân lực không đủ thì tuyển thêm cho tôi."
"Còn về loại báo cáo thế này." ánh mắt của vị Alpha kia như con dao gϊếŧ người không thấy máu, cổ tay anh khẽ xoay, tập báo cáo bay như phi tiêu đáp xuống trước mặt vị trưởng phòng: "Bắt đầu từ tuần sau, một chữ cũng đừng để tôi nhìn thấy."
...
"Lâm Uẩn, bài kiểm tra của tôi làm tới đâu rồi, nhanh nhanh nhanh! Tôi đang cần gấp đây này!"
Chuyên viên vật liệu hùng hổ xông ra, vừa hay đâm sầm vào vị trưởng phòng vừa bị mắng té tát trở về, đúng là đổ thêm dầu vào lửa: "Đã nói bao nhiêu lần rồi phải điềm tĩnh! Cậu chạy cái gì mà chạy! Lâm Uẩn đâu?"
"Còn thiếu một chút nữa ạ." giọng nói của cậu Beta từ phòng thí nghiệm vọng ra, ngữ khí mềm mại: "Anh đợi chút nhé, tôi sắp xong..."
"Sắp cái gì mà sắp!" Trưởng phòng túm lấy cậu kéo ra ngoài, bực bội quát chuyên viên vật liệu: "Sau này việc của cậu thì tự mình làm đi! Cứ tìm Lâm Uẩn nhà người ta làm gì mãi thế!"
"Chẳng phải là do tôi đang bận sao sếp, với lại Lâm Uẩn cũng có bận gì đâu." Chuyên viên vật liệu ngẩng đầu, cười một cách hiển nhiên với Lâm Uẩn: "Đúng không Lâm Uẩn?"
Lâm Uẩn mệt mỏi thở hắt ra một hơi: "Thật ra tôi..."
"Bọn tôi là bạn bè mà, giúp đỡ nhau chút thì sao chứ, cùng lắm mai tôi mang bữa sáng giúp cậu ấy là được." Chuyên viên vật liệu nói xong, lại quay sang trưởng phòng: "Chuyện này sếp cũng đừng quản nữa, bọn tôi nộp đồ lên là được rồi mà!"
Vị trưởng phòng quát: "Tôi không quản! Tôi không quản thì cậu đến làm trưởng phòng chắc?"
Trưởng phòng vừa bị Hoắc Chiêu mắng cho một trận, đang không biết trút giận vào đâu: "Sao nào, mang bữa sáng? Cậu mang bữa sáng gì? Chia tiền hay tự cậu trả, hay là đắt đến mức bù được một giờ tăng ca của công ty hả! Mỗi người một suất hả? Người ta tăng ca giúp mấy người bao nhiêu giờ có biết không? Công ty thuê người về hóa ra là để cho mấy người thoải mái sung sướиɠ à! Được thôi, hay là sau này Lâm Uẩn làm giúp mấy người bao nhiêu việc, thì trừ vào lương của mấy người bấy nhiêu nhé? Việc của ai thì người đó tự mà làm đi!"
"Sau này chuyện như vậy." Trưởng phòng học hỏi và áp dụng ngay, ném mạnh tập báo cáo vào người chuyên viên vật liệu: "Một lần cũng không được phép để tôi nhìn thấy!"
Mẹ nó, suýt nữa trẹo cả lưng.
Lạ thật, rõ ràng mình bắt chước y hệt động tác của Hoắc Chiêu, sao lại không có được cái vẻ đẹp trai lạnh lùng sắc bén như của vị Alpha kia nhỉ.
Ngón tay ông ta vừa định đưa lên xoa eo, Lâm Uẩn liền rất tinh ý đẩy ghế ra sau lưng trưởng phòng: "Mời sếp ngồi ạ."
... Cậu Beta dùng hết sức cũng không nghĩ ra nổi, sếp đi họp một lúc về sao lại nổi giận đùng đùng như thế.
Mà lại còn... giúp cậu nói đỡ nữa chứ?
Trưởng phòng nặng nề ngồi phịch xuống, lúc này mới thấy dễ chịu hơn một chút. Beta trước giờ luôn rất biết nhìn sắc mặt lại còn tỉ mỉ, thế mà bây giờ ông ta mới biết.
Nhìn gương mặt thanh tú của Lâm Uẩn, trưởng phòng nói: "À phải rồi. Tổng giám đốc Hoắc bảo, lát nữa cậu qua văn phòng của sếp một chuyến, mang theo báo cáo công việc."
"Dạ?"
"Chắc là vì chuyện cậu lơ đễnh lúc đón tiếp đó. Sếp mới thì luôn muốn thị uy mà." Trưởng phòng vặn mở bình giữ nhiệt, ra vẻ rất có kinh nghiệm: "Đến đó thì cứ ngoan ngoãn một chút xin tha là được thôi."
"À đúng rồi." Nhớ tới dáng vẻ thường ngày rất chăm chỉ của cậu Beta này, trưởng phòng cũng không nhịn được dặn dò thêm một câu: "Đến đó nhớ chào hỏi người ta đó nha. Còn nhớ sếp tổng tên gì không? Tên là Hoắc Chiêu. Hoắc trong Hoắc Nguyên Giáp đó! Lát nữa tuyệt đối đừng có gọi nhầm đó biết chưa?"
Vào thang máy, đi vòng qua hành lang, Lâm Uẩn đứng trước cửa phòng, hít sâu một hơi. Dù không muốn đối mặt đến thế nào đi nữa, nhưng trong lòng Lâm Uẩn hiểu rất rõ, một khi Hoắc Chiêu đã quay về, thì cuộc gặp mặt này giữa hai người là không thể tránh khỏi.
Chỉ là... đôi chân đang bị tất lưới bao bọc căng thẳng siết lại, Lâm Uẩn cắn chặt môi dưới, giơ tay lên. Cửa văn phòng bị gõ nhẹ hai tiếng.
"Vào đi." Giọng nói lạnh lùng của Alpha vang lên.
Lâm Uẩn nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Hoắc Chiêu đang ngồi trên sofa ở khu nghỉ ngơi pha trà. Cánh tay đầy cảm giác cơ bắp nhấc lên, trong không khí thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ, hơi nóng từ nước trà phản chiếu nửa bên gương mặt anh tuấn sắc bén của vị Alpha.
Hai năm trôi qua, vị Alpha này dường như càng thêm lạnh lùng sắc bén hơn năm đó, trên người cũng ngày càng toát ra sự uy nghiêm của một người đàn ông trưởng thành.
Tập báo cáo siết chặt trong lòng bàn tay, mũi chân Lâm Uẩn khẽ di di trên sàn, nhưng không dám lại gần.
"Tôi không có hứng thú với mấy lời nhảm nhí của ông."
"Thiết kế là ngành nghề cần đến cảm hứng và nghệ thuật." Hoắc Chiêu lạnh lùng liếc xuống dưới một cái, "Tôi hy vọng công việc của các nhà thiết kế dưới quyền tôi phải hiệu quả và chất lượng cao, chứ không phải là cứ mãi quẩn quanh trong vũng lầy lặp đi lặp lại."
"Nhân lực không đủ thì tuyển thêm cho tôi."
"Còn về loại báo cáo thế này." ánh mắt của vị Alpha kia như con dao gϊếŧ người không thấy máu, cổ tay anh khẽ xoay, tập báo cáo bay như phi tiêu đáp xuống trước mặt vị trưởng phòng: "Bắt đầu từ tuần sau, một chữ cũng đừng để tôi nhìn thấy."
...
"Lâm Uẩn, bài kiểm tra của tôi làm tới đâu rồi, nhanh nhanh nhanh! Tôi đang cần gấp đây này!"
"Còn thiếu một chút nữa ạ." giọng nói của cậu Beta từ phòng thí nghiệm vọng ra, ngữ khí mềm mại: "Anh đợi chút nhé, tôi sắp xong..."
"Sắp cái gì mà sắp!" Trưởng phòng túm lấy cậu kéo ra ngoài, bực bội quát chuyên viên vật liệu: "Sau này việc của cậu thì tự mình làm đi! Cứ tìm Lâm Uẩn nhà người ta làm gì mãi thế!"
"Chẳng phải là do tôi đang bận sao sếp, với lại Lâm Uẩn cũng có bận gì đâu." Chuyên viên vật liệu ngẩng đầu, cười một cách hiển nhiên với Lâm Uẩn: "Đúng không Lâm Uẩn?"
Lâm Uẩn mệt mỏi thở hắt ra một hơi: "Thật ra tôi..."
"Bọn tôi là bạn bè mà, giúp đỡ nhau chút thì sao chứ, cùng lắm mai tôi mang bữa sáng giúp cậu ấy là được." Chuyên viên vật liệu nói xong, lại quay sang trưởng phòng: "Chuyện này sếp cũng đừng quản nữa, bọn tôi nộp đồ lên là được rồi mà!"
Trưởng phòng vừa bị Hoắc Chiêu mắng cho một trận, đang không biết trút giận vào đâu: "Sao nào, mang bữa sáng? Cậu mang bữa sáng gì? Chia tiền hay tự cậu trả, hay là đắt đến mức bù được một giờ tăng ca của công ty hả! Mỗi người một suất hả? Người ta tăng ca giúp mấy người bao nhiêu giờ có biết không? Công ty thuê người về hóa ra là để cho mấy người thoải mái sung sướиɠ à! Được thôi, hay là sau này Lâm Uẩn làm giúp mấy người bao nhiêu việc, thì trừ vào lương của mấy người bấy nhiêu nhé? Việc của ai thì người đó tự mà làm đi!"
"Sau này chuyện như vậy." Trưởng phòng học hỏi và áp dụng ngay, ném mạnh tập báo cáo vào người chuyên viên vật liệu: "Một lần cũng không được phép để tôi nhìn thấy!"
Lạ thật, rõ ràng mình bắt chước y hệt động tác của Hoắc Chiêu, sao lại không có được cái vẻ đẹp trai lạnh lùng sắc bén như của vị Alpha kia nhỉ.
Ngón tay ông ta vừa định đưa lên xoa eo, Lâm Uẩn liền rất tinh ý đẩy ghế ra sau lưng trưởng phòng: "Mời sếp ngồi ạ."
... Cậu Beta dùng hết sức cũng không nghĩ ra nổi, sếp đi họp một lúc về sao lại nổi giận đùng đùng như thế.
Mà lại còn... giúp cậu nói đỡ nữa chứ?
Trưởng phòng nặng nề ngồi phịch xuống, lúc này mới thấy dễ chịu hơn một chút. Beta trước giờ luôn rất biết nhìn sắc mặt lại còn tỉ mỉ, thế mà bây giờ ông ta mới biết.
Nhìn gương mặt thanh tú của Lâm Uẩn, trưởng phòng nói: "À phải rồi. Tổng giám đốc Hoắc bảo, lát nữa cậu qua văn phòng của sếp một chuyến, mang theo báo cáo công việc."
"Dạ?"
"Chắc là vì chuyện cậu lơ đễnh lúc đón tiếp đó. Sếp mới thì luôn muốn thị uy mà." Trưởng phòng vặn mở bình giữ nhiệt, ra vẻ rất có kinh nghiệm: "Đến đó thì cứ ngoan ngoãn một chút xin tha là được thôi."
"À đúng rồi." Nhớ tới dáng vẻ thường ngày rất chăm chỉ của cậu Beta này, trưởng phòng cũng không nhịn được dặn dò thêm một câu: "Đến đó nhớ chào hỏi người ta đó nha. Còn nhớ sếp tổng tên gì không? Tên là Hoắc Chiêu. Hoắc trong Hoắc Nguyên Giáp đó! Lát nữa tuyệt đối đừng có gọi nhầm đó biết chưa?"
Vào thang máy, đi vòng qua hành lang, Lâm Uẩn đứng trước cửa phòng, hít sâu một hơi. Dù không muốn đối mặt đến thế nào đi nữa, nhưng trong lòng Lâm Uẩn hiểu rất rõ, một khi Hoắc Chiêu đã quay về, thì cuộc gặp mặt này giữa hai người là không thể tránh khỏi.
Chỉ là... đôi chân đang bị tất lưới bao bọc căng thẳng siết lại, Lâm Uẩn cắn chặt môi dưới, giơ tay lên. Cửa văn phòng bị gõ nhẹ hai tiếng.
"Vào đi." Giọng nói lạnh lùng của Alpha vang lên.
Lâm Uẩn nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Hoắc Chiêu đang ngồi trên sofa ở khu nghỉ ngơi pha trà. Cánh tay đầy cảm giác cơ bắp nhấc lên, trong không khí thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ, hơi nóng từ nước trà phản chiếu nửa bên gương mặt anh tuấn sắc bén của vị Alpha.
Hai năm trôi qua, vị Alpha này dường như càng thêm lạnh lùng sắc bén hơn năm đó, trên người cũng ngày càng toát ra sự uy nghiêm của một người đàn ông trưởng thành.
Tập báo cáo siết chặt trong lòng bàn tay, mũi chân Lâm Uẩn khẽ di di trên sàn, nhưng không dám lại gần.
4
0
2 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
