0 chữ
Chương 6
Chương 6
Đến lúc này anh ta mới nhận ra, hình như mình đã quên gọi Lâm Uẩn tới đây.
"Nhân viên làm mẫu, ai cơ? Lâm Uẩn hả?"
"Thiệt tình, lúc này mà chạy đi đâu mất rồi... Lâm Uẩn!"
[10:00]
Gõ gõ gõ gõ!
Phần thịt đầu ngón tay như một chú chim gõ kiến đang lạch cạch lạch cạch gõ liên hồi đầy hứng khởi.
Lâm Uẩn thề lần này nhất định phải giật được, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên mà cứ gõ gõ gõ gõ.
Cậu thậm chí còn không để ý thấy, hai Omega vừa nãy còn đang kiễng chân ngó nghiêng ngay trước mặt mình, đã tự động dạt ra nhường một lối đi.
Để quảng bá, trang web còn đặc biệt làm hiệu ứng 3D ở trang thanh toán. Trên màn hình, một Omega chỉ mặc nội y đứng dậy, nháy mắt với Lâm Uẩn rồi ném một cái hôn gió.
"Đang xem gì thế?"
Giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu.
Lâm Uẩn xoạt một tiếng ngẩng đầu lên, liền trông thấy gương mặt Hoắc Chiêu.
Đôi mắt Lâm Uẩn ẩn sau gọng kính đen lập tức mở to, ngón tay run lên, đến cả điện thoại cũng quên không cất đi.
Cậu sai rồi, vị giám đốc này... hình như đúng là người đã có mặt khi cậu nhậm chức.
Omega trên màn hình hôn gió xong, lại xoay thêm một vòng, trưng bày chiếc áσ ɭóŧ trước mặt Lâm Uẩn từ mọi góc độ.
Ánh mắt Hoắc Chiêu hạ xuống, anh khẽ nheo mắt lại.
Ánh mắt dò xét của vị Alpha kia lướt qua người Lâm Uẩn, tựa như đang kiểm tra từng tấc da thịt cậu xem có biến đổi nào không.
Câu trả lời là không hề có.
Beta trước mắt trông còn rụt rè nhút nhát hơn cả hai năm trước, thấy anh cứ như một con thỏ bị dọa sợ vậy.
Chỉ có một điểm duy nhất... Hoắc Chiêu liếc nhìn người mẫu nóng bỏng gợi cảm trên màn hình của cậu.
Trước đây đúng là không biết...
Vợ của anh, hóa ra lại thích Omega.
Nhận ra mình đang làm gì, tim Lâm Uẩn nhảy thót lên, cậu vội vàng giấu điện thoại ra sau lưng.
Vị Alpha kia quả thực không nói gì, chỉ lướt mắt qua mấy sợi tóc ngơ ngác vì buồn ngủ và quầng thâm rõ rệt dưới mắt Lâm Uẩn, rồi quay người lại:
"Tất cả trưởng phòng bộ phận đến phòng họp ngay, mang theo lịch trình công việc và tiến độ của bộ phận trong thời gian qua."
"Trời đất, đáng sợ quá đi mất!"
Mãi đến khi vị Alpha kia hoàn toàn rời đi và lên lầu lại, mọi người mới vỗ vỗ ngực.
"Cấp tin tức tố của sếp chắc phải 3S nhỉ, lúc nãy sếp đứng đó tôi thở mạnh cũng không dám."
"Lâm Uẩn cậu cũng thật là, dám lười biếng đúng lúc sếp tổng tới!"
"Đúng đó." Khương Nam cũng nhíu mày liếc cậu một cái: "Vừa nãy cậu chạy đi đâu thế hả, bộ phận chúng ta không phải đều đứng ở đây cả sao?"
Lâm Uẩn ngẩng đầu lên, dáng vẻ trông hơi ngơ ngác: "Không phải anh bảo tôi đợi anh sao?"
"Tôi bảo cậu đứng đợi thì cậu đứng yên thật à, không biết đi lên phía trước tìm bọn tôi sao?"
"Thôi thôi hai người đừng nói nữa, Lâm Uẩn, bài kiểm tra độ bền màu lúc nãy nhờ cậu làm giúp tôi xong chưa? Nhanh nhanh nhanh tôi đang cần gấp đây này!"
*
"Điều đầu tiên cần điều chỉnh, chính là hiệu suất làm việc."
Mặc dù nói trên danh nghĩa bây giờ Giang Dật Phong mới là tổng tài, nhưng người ngồi ở ghế chủ tọa lại là Hoắc Chiêu.
Ánh mắt Alpha sắc bén quét qua những người ngồi quanh chiếc bàn dài, khí thế của anh cũng đáng sợ như mùi tin tức tố lạnh lẽo kia vậy.
"Ví dụ như cái này." Anh dường như tiện tay chọn một bản báo cáo từ chồng tài liệu cao như núi nhỏ trước mặt: "Bộ phận Thiết kế Kinh doanh."
Vị Alpha kia thờ ơ ngước mắt: "Trưởng phòng là vị nào?"
Tách trà trong tay vị trưởng phòng run lên, ông ta co rụt đầu giơ tay.
Ông ta ba mươi sáu tuổi mới leo lên được vị trí này, sớm đã chẳng còn trông mong gì vào sự nghiệp nữa, chỉ cầu không công không tội an ổn chờ về hưu, thực sự không muốn gây chú ý vào lúc này.
Nhưng dù đầu ông ta gần như đã muốn rúc xuống gầm bàn, vẫn nghe thấy tiếng vị Alpha kia ném mạnh tập báo cáo xuống bàn:
"Đây đúng là lần đầu tiên tôi biết, kiểm tra độ bền màu và cắt vải cũng cần đến nhân viên làm mẫu tự tay làm à?"
Giọng Hoắc Chiêu thực ra không lớn, nhưng vị trưởng phòng vẫn thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng một cách khó hiểu, thậm chí còn cảm thấy vị Alpha ngồi trên kia đang... tức giận.
"Lấy tuần này làm ví dụ." Vị Alpha kia lật báo cáo ra: "Thời gian làm việc của một nhân viên làm mẫu, thế mà lại có thể liên tục ba ngày vượt quá giờ tiêu chuẩn 47%, còn trong số các vấn đề cần làm lại thì có ba việc là do lỗi vải vóc, hai việc là do thiết kế phom dáng. Nếu tuyển một nhân viên làm mẫu mà có thể làm hết tất cả việc vặt trong bộ phận thì..."
Đầu ngón tay Hoắc Chiêu gõ nhẹ lên mặt bàn, anh thờ ơ nhìn vị trưởng phòng: "Trưởng phòng Lý, tôi đề nghị có thể trích một nửa lương của ông chia cho cậu ấy."
"Vâng vâng vâng." Vị trưởng phòng gật đầu lia lịa, mồ hôi lạnh gần như sắp chảy xuống dưới bàn.
Mẹ kiếp! Nhân viên làm mẫu của bộ phận là đứa nào ấy nhỉ?
Lâm Uẩn... Thường ngày Lâm Uẩn làm nhiều việc thế cơ à?
Ai biết được, ngày nào cũng lầm lì không hé răng ở trong góc kia, ai mà thèm để ý đến một Beta chứ.
"Sau này tôi nhất định sẽ chú ý."
"Nhân viên làm mẫu, ai cơ? Lâm Uẩn hả?"
"Thiệt tình, lúc này mà chạy đi đâu mất rồi... Lâm Uẩn!"
[10:00]
Gõ gõ gõ gõ!
Phần thịt đầu ngón tay như một chú chim gõ kiến đang lạch cạch lạch cạch gõ liên hồi đầy hứng khởi.
Lâm Uẩn thề lần này nhất định phải giật được, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên mà cứ gõ gõ gõ gõ.
Cậu thậm chí còn không để ý thấy, hai Omega vừa nãy còn đang kiễng chân ngó nghiêng ngay trước mặt mình, đã tự động dạt ra nhường một lối đi.
Để quảng bá, trang web còn đặc biệt làm hiệu ứng 3D ở trang thanh toán. Trên màn hình, một Omega chỉ mặc nội y đứng dậy, nháy mắt với Lâm Uẩn rồi ném một cái hôn gió.
"Đang xem gì thế?"
Giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu.
Lâm Uẩn xoạt một tiếng ngẩng đầu lên, liền trông thấy gương mặt Hoắc Chiêu.
Cậu sai rồi, vị giám đốc này... hình như đúng là người đã có mặt khi cậu nhậm chức.
Omega trên màn hình hôn gió xong, lại xoay thêm một vòng, trưng bày chiếc áσ ɭóŧ trước mặt Lâm Uẩn từ mọi góc độ.
Ánh mắt Hoắc Chiêu hạ xuống, anh khẽ nheo mắt lại.
Ánh mắt dò xét của vị Alpha kia lướt qua người Lâm Uẩn, tựa như đang kiểm tra từng tấc da thịt cậu xem có biến đổi nào không.
Câu trả lời là không hề có.
Beta trước mắt trông còn rụt rè nhút nhát hơn cả hai năm trước, thấy anh cứ như một con thỏ bị dọa sợ vậy.
Chỉ có một điểm duy nhất... Hoắc Chiêu liếc nhìn người mẫu nóng bỏng gợi cảm trên màn hình của cậu.
Trước đây đúng là không biết...
Vợ của anh, hóa ra lại thích Omega.
Vị Alpha kia quả thực không nói gì, chỉ lướt mắt qua mấy sợi tóc ngơ ngác vì buồn ngủ và quầng thâm rõ rệt dưới mắt Lâm Uẩn, rồi quay người lại:
"Tất cả trưởng phòng bộ phận đến phòng họp ngay, mang theo lịch trình công việc và tiến độ của bộ phận trong thời gian qua."
"Trời đất, đáng sợ quá đi mất!"
Mãi đến khi vị Alpha kia hoàn toàn rời đi và lên lầu lại, mọi người mới vỗ vỗ ngực.
"Cấp tin tức tố của sếp chắc phải 3S nhỉ, lúc nãy sếp đứng đó tôi thở mạnh cũng không dám."
"Lâm Uẩn cậu cũng thật là, dám lười biếng đúng lúc sếp tổng tới!"
"Đúng đó." Khương Nam cũng nhíu mày liếc cậu một cái: "Vừa nãy cậu chạy đi đâu thế hả, bộ phận chúng ta không phải đều đứng ở đây cả sao?"
"Tôi bảo cậu đứng đợi thì cậu đứng yên thật à, không biết đi lên phía trước tìm bọn tôi sao?"
"Thôi thôi hai người đừng nói nữa, Lâm Uẩn, bài kiểm tra độ bền màu lúc nãy nhờ cậu làm giúp tôi xong chưa? Nhanh nhanh nhanh tôi đang cần gấp đây này!"
*
"Điều đầu tiên cần điều chỉnh, chính là hiệu suất làm việc."
Mặc dù nói trên danh nghĩa bây giờ Giang Dật Phong mới là tổng tài, nhưng người ngồi ở ghế chủ tọa lại là Hoắc Chiêu.
Ánh mắt Alpha sắc bén quét qua những người ngồi quanh chiếc bàn dài, khí thế của anh cũng đáng sợ như mùi tin tức tố lạnh lẽo kia vậy.
"Ví dụ như cái này." Anh dường như tiện tay chọn một bản báo cáo từ chồng tài liệu cao như núi nhỏ trước mặt: "Bộ phận Thiết kế Kinh doanh."
Vị Alpha kia thờ ơ ngước mắt: "Trưởng phòng là vị nào?"
Tách trà trong tay vị trưởng phòng run lên, ông ta co rụt đầu giơ tay.
Ông ta ba mươi sáu tuổi mới leo lên được vị trí này, sớm đã chẳng còn trông mong gì vào sự nghiệp nữa, chỉ cầu không công không tội an ổn chờ về hưu, thực sự không muốn gây chú ý vào lúc này.
Nhưng dù đầu ông ta gần như đã muốn rúc xuống gầm bàn, vẫn nghe thấy tiếng vị Alpha kia ném mạnh tập báo cáo xuống bàn:
"Đây đúng là lần đầu tiên tôi biết, kiểm tra độ bền màu và cắt vải cũng cần đến nhân viên làm mẫu tự tay làm à?"
Giọng Hoắc Chiêu thực ra không lớn, nhưng vị trưởng phòng vẫn thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng một cách khó hiểu, thậm chí còn cảm thấy vị Alpha ngồi trên kia đang... tức giận.
"Lấy tuần này làm ví dụ." Vị Alpha kia lật báo cáo ra: "Thời gian làm việc của một nhân viên làm mẫu, thế mà lại có thể liên tục ba ngày vượt quá giờ tiêu chuẩn 47%, còn trong số các vấn đề cần làm lại thì có ba việc là do lỗi vải vóc, hai việc là do thiết kế phom dáng. Nếu tuyển một nhân viên làm mẫu mà có thể làm hết tất cả việc vặt trong bộ phận thì..."
Đầu ngón tay Hoắc Chiêu gõ nhẹ lên mặt bàn, anh thờ ơ nhìn vị trưởng phòng: "Trưởng phòng Lý, tôi đề nghị có thể trích một nửa lương của ông chia cho cậu ấy."
"Vâng vâng vâng." Vị trưởng phòng gật đầu lia lịa, mồ hôi lạnh gần như sắp chảy xuống dưới bàn.
Mẹ kiếp! Nhân viên làm mẫu của bộ phận là đứa nào ấy nhỉ?
Lâm Uẩn... Thường ngày Lâm Uẩn làm nhiều việc thế cơ à?
Ai biết được, ngày nào cũng lầm lì không hé răng ở trong góc kia, ai mà thèm để ý đến một Beta chứ.
"Sau này tôi nhất định sẽ chú ý."
5
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
