TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8

Cậu vốn đã khá sợ Hoắc Chiêu từ nhỏ.

Hai năm trước, khi ông cụ nhà họ Hoắc qua đời, Lâm Uẩn đã tận mắt chứng kiến anh ở độ tuổi đôi mươi vực dậy cả gia tộc, tự tay chặt đứt ba ngón tay của chú ruột mình.

Nhưng đúng lúc này vị Alpha kia lại ngẩng lên, đôi mắt hẹp dài thờ ơ lướt qua Lâm Uẩn:

"Sao thế, không nhận ra tôi nữa à?"

Giọng Alpha như một viên đá lạnh đập vào trán, Lâm Uẩn xoạt một tiếng ngẩng đầu lên, buột miệng theo phản xạ:

"Ch... chồng."

Cổ tay vị Alpha run lên, trà trong tách theo đó mà sánh cả ra ngoài mất một nửa.

Có điều... Lâm Uẩn gọi vậy cũng không sai, bọn họ đúng thật là bạn đời hợp pháp.

Hoắc Chiêu và Lâm Uẩn có hôn ước từ nhỏ, là do trưởng bối hai nhà định sẵn.

Trước khi ông cụ Hoắc qua đời từng nói, nếu không được nhìn thấy đứa cháu đích tôn duy nhất thành gia lập thất thì không thể nhắm mắt.

Thế là hai người qua loa đi đăng ký kết hôn.

Dù cuộc hôn nhân này là giả, nhưng để ông cụ Hoắc đang nằm trên giường bệnh có thể yên lòng nhắm mắt, Hoắc Chiêu đã bàn bạc với cậu rằng phải tỏ ra ân ái một chút trước mặt ông cụ, bảo Lâm Uẩn từ đó về sau đổi cách xưng hô thường ngày thành "chồng".

Sau khi ông cụ qua đời, Hoắc Chiêu liền ra nước ngoài tu nghiệp.

Hai năm qua bọn họ không hề liên lạc, nhưng không ngờ giao ước từ hai năm trước... Lâm Uẩn thế mà vẫn còn tuân thủ.

Ngoan ngoãn đến thế sao?

Cũng phải, Lâm Uẩn từ nhỏ đã có dáng vẻ ngoan ngoãn dễ bảo rồi. Bảo cậu đợi ai đó thì dù chân tê cứng cũng không biết nhúc nhích, chỉ biết đỏ mặt gọi anh là anh Tiểu Chiêu.

Nước nóng sánh lên mu bàn tay, vị Alpha kia dứt khoát đổ hết tách trà đó đi.

Sau đó, anh nhấc ấm trà lên, rót đầy một tách khác, đẩy về phía trước với tư thế mời gọi: "Lại đây."

Lâm Uẩn liếc anh một cái, ngoan ngoãn đi tới mấy bước đến trước bàn. Nhưng cậu không dám ngồi xuống, chỉ siết chặt tập báo cáo trong tay, cúi mắt nhìn Hoắc Chiêu.

Hoắc Chiêu ngước mắt, kinh ngạc nhìn cậu một cái.

Alpha không nói gì, Lâm Uẩn cũng không có động tác kế tiếp.

Cậu vừa mới quay về đã bị đồng nghiệp lôi đi làm kiểm tra, bây giờ lại đột nhiên bị trưởng phòng đẩy ra ngoài, trước bàn dân thiên hạ... Đôi tất lưới giấu trong quần tây bây giờ vẫn chưa có cơ hội cởi ra.

Ăn mặc thế này đứng trước mặt Hoắc Chiêu khiến Lâm Uẩn cảm thấy có chút xấu hổ khó tả.

Vì căng thẳng, hai chân Lâm Uẩn khép rất chặt, chỉ một lúc ngắn đã bắt đầu thấy bắp chân mỏi nhừ. Đôi tất siết chặt vào gốc đùi, Lâm Uẩn cảm thấy phần da thịt chỗ đó chắc chắn đã hằn đỏ lên rồi.

Nhưng Hoắc Chiêu không lên tiếng, cậu cũng thật sự không dám nhúc nhích chút nào, chỉ hơi khó chịu cắn chặt môi, mãi đến khi bắp chân bắt đầu run lên.

Hoắc Chiêu nhìn Beta trước mặt vì căng thẳng mà hai má ửng đỏ, ngay cả đôi mắt ngơ ngác kia dường như cũng long lanh chút hơi nước vì phản ứng sinh lý.

Thấy Hoắc Chiêu nhìn sang, cậu hơi cầu khẩn liếc anh một cái: "... Chồng."

Mùi tin tức tố cỏ hương bài trong nháy mắt tràn ngập khắp căn phòng.

Sao ngay cả bộ dạng này... cũng giống hệt hồi nhỏ thế chứ?

Chỉ tiếc là Lâm Uẩn chỉ là một Beta, không ngửi được mùi hương nồng đậm đến thế.

Cậu chỉ có thể thấy vị Alpha kia khẽ cúi đầu, che đi vẻ u ám nơi đáy mắt, thờ ơ ra lệnh tiếp theo: "Ngồi đi."

Lâm Uẩn lúc này mới ngoan ngoãn ngồi xuống, lén lút thở phào một hơi.

Nhìn chằm chằm gương mặt Beta một lúc, Alpha lại gõ gõ ngón tay: "Uống trà đi."

Cậu Beta nâng tách trà suýt nguội lên.

Đôi môi đầy đặn bị thấm ướt, Lâm Uẩn rất ngoan ngoãn uống từng ngụm nhỏ, cúi đầu chờ Hoắc Chiêu lên tiếng.

Hoắc Chiêu chăm chú nhìn cậu.

Mặc dù mùi tin tức tố cỏ hương bài trong phòng đã nồng đậm đến thế, nhưng anh vẫn phát hiện ra trên người Lâm Uẩn có một mùi... caramel không thể làm ngơ.

Hơn nữa, còn là mùi của Omega.

Nhớ tới giao diện trong điện thoại Lâm Uẩn lúc nãy, Hoắc Chiêu cụp mắt xuống, lật xem tập báo cáo công việc Lâm Uẩn đặt bên cạnh.

Trước đây anh vốn không biết Lâm Uẩn thích Omega nhưng bây giờ biết rồi... thì cũng chẳng sao cả.

Một Beta thích vài Omega nhỏ nhắn xinh đẹp tinh tế có mùi tin tức tố ngọt ngào, đó là khuynh hướng sinh lý hết sức bình thường.

Tập báo cáo công việc được lật sang trang, vị Alpha kia xem có vẻ rất nghiêm túc, mép giấy hơi cong lên.

Cuộc hôn nhân sắp đặt giữa anh và Lâm Uẩn vốn chỉ là để đối phó với phụ huynh hai bên.

Thực tế thì hai năm trước sau khi ông cụ Hoắc qua đời, trước lúc anh ra nước ngoài tu nghiệp, hai người đã từng bàn bạc rằng, nếu bất kỳ bên nào có lựa chọn tốt hơn, thì có thể đề nghị chấm dứt mối quan hệ hôn nhân này bất cứ lúc nào.

Nếu Lâm Uẩn đã có người phù hợp... cũng không sao, dù gì hai người cũng chẳng có tình cảm sâu đậm gì với đối phương.

Lâm Uẩn đã thích Omega, thì ly hôn cũng là yêu cầu hợp lý.

Hoắc Chiêu xem chăm chú đến mức quá đáng, tập báo cáo trong tay lại bị gập thêm một trang nữa.

Tách trà trong tay Lâm Uẩn sắp cạn đến nơi rồi.

5

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.