0 chữ
Chương 12
Chương 12
Một người hỏi: "Sao rồi sao rồi? Sếp tổng mắng cậu à?"
Người khác nói: "Trời đất đi lâu thế. Sếp tổng chắc chắn đã xả giận không ít đâu nhỉ!"
Lại có người thêm vào: "Chắc chắn rồi. Trên người cậu ấy còn dính cả mùi tin tức tố kìa, chắc là bị sếp ném tài liệu vào người rồi."
"Biết thế đã gọi cậu đi cùng bọn tôi rồi." Đồng nghiệp lúc này dường như mới nhớ ra có một người tên Lâm Uẩn tồn tại: "Cậu cũng thế, sao không qua đây sớm với tôi luôn."
"Đúng đó, cậu xem mặt Lâm Uẩn đỏ bừng lên cả rồi kìa! Tôi có nước ngọt đây này, cậu uống không?"
Rất nhiều người dường như thích tìm cơ hội thể hiện lòng tốt của mình vào lúc người khác gặp xui xẻo, để rồi tự thỏa mãn bản thân thông qua chút ân huệ nhỏ nhoi ấy—— thấy chưa, tôi đối xử với cậu ta cũng tốt lắm đó.
Lâm Uẩn cầm lon nước ngọt bị người ta dúi vào tay, nhưng trong lòng lại biết rõ cái giá phải trả là gì: "Vậy bài kiểm tra lúc nãy..."
"Tôi tự làm xong rồi. Vừa nãy sếp mắng chúng tôi rồi! Sếp nói, tổng giám đốc mới bảo không khuyến khích tăng ca vô ích. Hôm nay mọi người về sớm đi!"
Lâm Uẩn gật đầu, rất lặng lẽ liếc anh ta một cái: "Nhưng không phải anh nói. Mình không có thời gian làm sao?"
Nụ cười của chuyên viên vật liệu trở nên gượng gạo, anh ta cúi đầu đầy xấu hổ.
Lâm Uẩn đặt lon nước ngọt lên bàn, nhưng dù sao đi nữa, đây là lần đầu tiên trong hai tuần qua cậu không có nhiệm vụ tăng ca đột xuất nào.
Đúng là một tin tốt.
Hơn nữa... Lâm Uẩn cúi đầu nhìn đôi chân đang cử động bất an của mình.
Cậu cũng có thể nhanh chóng về nhà, thay đôi tất lưới bên trong ra.
Nghĩ đến việc mình lại ăn mặc thế này ngủ quên trong văn phòng Hoắc Chiêu, Lâm Uẩn vẫn thấy mặt hơi nóng lên, may mà không bị Hoắc Chiêu bắt gặp lúc tỉnh.
"Lâm Uẩn! Cậu sao thế?" Khương Nam bên cạnh hỏi: "Mặt đỏ thế?"
"Sao cơ?"
Cậu Beta lúc này mới ngẩng đầu thoát khỏi dòng suy nghĩ, đôi mắt vừa tỉnh ngủ còn hơi mơ màng.
Thực ra chỉ khi đến gần mới phát hiện, mắt của Lâm Uẩn thật ra có màu nâu hạt dẻ nhạt, và còn có mí lót rõ ràng.
Và khi gương mặt vốn luôn đờ đẫn kia thoáng chút ửng hồng, trông cậu lại có vẻ đáng thương tội nghiệp như vừa bị bắt nạt.
Cái ảo giác ban nãy lại tới nữa rồi, Khương Nam nghĩ, anh thế mà lại thấy bộ dạng này của Lâm Uẩn... rất xinh đẹp.
Nhưng Lâm Uẩn đẩy đẩy cặp kính gọng đen dày cộp, liền lại biến về dáng vẻ đờ đẫn, buồn tẻ như cũ:
"Có chuyện gì không anh Nam?"
"Không có gì." Khương Nam nói: "Hôm nay hiếm khi được tan làm sớm. Có muốn ra ngoài chơi cùng không?"
"Thôi ạ." Cậu Beta nói: "Tôi về nhà."
"Về nhà? Nhà cậu không phải chỉ có mình cậu thôi sao, về làm gì?"
Về livestream.
Công việc bận rộn, Lâm Uẩn đã rất lâu rồi không livestream. Chiếc sườn xám lần trước cũng chưa thêu xong, hôm nay thế nào cũng phải thêu nốt phần hoa văn ở eo.
Nhưng chuyện này chắc chắn không thể nói cho Khương Nam biết được, Lâm Uẩn đành đưa ra một lý do mơ hồ: "Tôi... nghịch điện thoại."
"Vậy thôi."
Quả nhiên, mình nghĩ không sai, Lâm Uẩn cũng chỉ là loại Beta bình thường nhất mà thôi.
Tan làm cũng chỉ nằm nghịch điện thoại, chẳng có sở thích hứng thú gì đặc biệt hay ho, tự nhiên là không nằm trong phạm vi chọn bạn đời của Alpha cấp cao rồi.
"Vậy bọn tôi đi trước nhé." Khương Nam quyết định không lãng phí thời gian vào người Lâm Uẩn nữa.
Vậy thì tốt quá rồi.
Tan làm mà còn phải tụ tập ăn uống với đồng nghiệp thì đối với Lâm Uẩn thật sự chẳng khác nào tăng ca.
Vừa đến giờ tan làm, Lâm Uẩn liền nhanh chóng cầm cặp, chen chúc lên chuyến tàu điện ngầm đông nghẹt người vào giờ cao điểm.
Bộ vest vừa được Alpha sửa sang phẳng phiu lại bắt đầu nhăn nhúm, nhưng cũng may, Lâm Uẩn vốn chẳng mấy để tâm.
Kiểu cắt may cứng nhắc, đơn điệu này không gợi lên chút hứng thú nâng niu nào trong cậu.
Mãi cho đến khi về đến tận phòng, đóng cửa lại, Lâm Uẩn cuối cùng cũng có thể giải thoát cơ thể bị bao bọc chặt chẽ khỏi bộ vest ám mùi công sở.
Từng chiếc cúc áo sơ mi cứng nhắc được cởi ra, Lâm Uẩn kéo phăng lớp vải bó buộc, phần ngực quá ư đầy đặn liền không thể chờ đợi mà bung ra.
Vùng da trắng như tuyết bị áo nịt ngực ép chặt nay tụ lại như những đám mây. Lâm Uẩn cũng rất phiền não về chuyện này.
Rõ ràng chỉ là Beta, vậy mà bộ phận này lại phát triển quá mức, Lâm Uẩn chỉ đành mỗi ngày cẩn thận che giấu đi.
May mà, đợi chiếc áo nịt ngực mới về đến nơi, chắc là sẽ dễ chịu hơn một chút.
Cởi xong đồ bên trên, Lâm Uẩn lại bắt đầu cởϊ qυầи tây. Đúng như cậu nghĩ, mặt trong đùi đã bị siết đến đỏ ửng cả lên, cách một lớp vải vẫn có thể thấy thấp thoáng phần da thịt tội nghiệp bị ép chặt vào nhau.
Thắt lưng vừa cởi đến ngang đùi, Lâm Uẩn đột nhiên nhớ ra, hình như mình còn nợ nền tảng hai video.
Lâm Uẩn là một blogger chuyên làm video mặc đồ nữ. Quy tắc vận hành lưu lượng mùa xuân mới của nền tảng yêu cầu cậu phải đăng ba video trong vòng nửa tháng mới có thể nhận được hỗ trợ lưu lượng.
Nhưng dạo trước Lâm Uẩn quá bận rộn công việc, chỉ đăng được một video quay sẵn từ trước đó.
Người khác nói: "Trời đất đi lâu thế. Sếp tổng chắc chắn đã xả giận không ít đâu nhỉ!"
Lại có người thêm vào: "Chắc chắn rồi. Trên người cậu ấy còn dính cả mùi tin tức tố kìa, chắc là bị sếp ném tài liệu vào người rồi."
"Biết thế đã gọi cậu đi cùng bọn tôi rồi." Đồng nghiệp lúc này dường như mới nhớ ra có một người tên Lâm Uẩn tồn tại: "Cậu cũng thế, sao không qua đây sớm với tôi luôn."
"Đúng đó, cậu xem mặt Lâm Uẩn đỏ bừng lên cả rồi kìa! Tôi có nước ngọt đây này, cậu uống không?"
Rất nhiều người dường như thích tìm cơ hội thể hiện lòng tốt của mình vào lúc người khác gặp xui xẻo, để rồi tự thỏa mãn bản thân thông qua chút ân huệ nhỏ nhoi ấy—— thấy chưa, tôi đối xử với cậu ta cũng tốt lắm đó.
"Tôi tự làm xong rồi. Vừa nãy sếp mắng chúng tôi rồi! Sếp nói, tổng giám đốc mới bảo không khuyến khích tăng ca vô ích. Hôm nay mọi người về sớm đi!"
Lâm Uẩn gật đầu, rất lặng lẽ liếc anh ta một cái: "Nhưng không phải anh nói. Mình không có thời gian làm sao?"
Nụ cười của chuyên viên vật liệu trở nên gượng gạo, anh ta cúi đầu đầy xấu hổ.
Lâm Uẩn đặt lon nước ngọt lên bàn, nhưng dù sao đi nữa, đây là lần đầu tiên trong hai tuần qua cậu không có nhiệm vụ tăng ca đột xuất nào.
Đúng là một tin tốt.
Hơn nữa... Lâm Uẩn cúi đầu nhìn đôi chân đang cử động bất an của mình.
Cậu cũng có thể nhanh chóng về nhà, thay đôi tất lưới bên trong ra.
"Lâm Uẩn! Cậu sao thế?" Khương Nam bên cạnh hỏi: "Mặt đỏ thế?"
"Sao cơ?"
Cậu Beta lúc này mới ngẩng đầu thoát khỏi dòng suy nghĩ, đôi mắt vừa tỉnh ngủ còn hơi mơ màng.
Thực ra chỉ khi đến gần mới phát hiện, mắt của Lâm Uẩn thật ra có màu nâu hạt dẻ nhạt, và còn có mí lót rõ ràng.
Và khi gương mặt vốn luôn đờ đẫn kia thoáng chút ửng hồng, trông cậu lại có vẻ đáng thương tội nghiệp như vừa bị bắt nạt.
Cái ảo giác ban nãy lại tới nữa rồi, Khương Nam nghĩ, anh thế mà lại thấy bộ dạng này của Lâm Uẩn... rất xinh đẹp.
Nhưng Lâm Uẩn đẩy đẩy cặp kính gọng đen dày cộp, liền lại biến về dáng vẻ đờ đẫn, buồn tẻ như cũ:
"Không có gì." Khương Nam nói: "Hôm nay hiếm khi được tan làm sớm. Có muốn ra ngoài chơi cùng không?"
"Thôi ạ." Cậu Beta nói: "Tôi về nhà."
"Về nhà? Nhà cậu không phải chỉ có mình cậu thôi sao, về làm gì?"
Về livestream.
Công việc bận rộn, Lâm Uẩn đã rất lâu rồi không livestream. Chiếc sườn xám lần trước cũng chưa thêu xong, hôm nay thế nào cũng phải thêu nốt phần hoa văn ở eo.
Nhưng chuyện này chắc chắn không thể nói cho Khương Nam biết được, Lâm Uẩn đành đưa ra một lý do mơ hồ: "Tôi... nghịch điện thoại."
"Vậy thôi."
Quả nhiên, mình nghĩ không sai, Lâm Uẩn cũng chỉ là loại Beta bình thường nhất mà thôi.
Tan làm cũng chỉ nằm nghịch điện thoại, chẳng có sở thích hứng thú gì đặc biệt hay ho, tự nhiên là không nằm trong phạm vi chọn bạn đời của Alpha cấp cao rồi.
"Vậy bọn tôi đi trước nhé." Khương Nam quyết định không lãng phí thời gian vào người Lâm Uẩn nữa.
Vậy thì tốt quá rồi.
Tan làm mà còn phải tụ tập ăn uống với đồng nghiệp thì đối với Lâm Uẩn thật sự chẳng khác nào tăng ca.
Vừa đến giờ tan làm, Lâm Uẩn liền nhanh chóng cầm cặp, chen chúc lên chuyến tàu điện ngầm đông nghẹt người vào giờ cao điểm.
Bộ vest vừa được Alpha sửa sang phẳng phiu lại bắt đầu nhăn nhúm, nhưng cũng may, Lâm Uẩn vốn chẳng mấy để tâm.
Kiểu cắt may cứng nhắc, đơn điệu này không gợi lên chút hứng thú nâng niu nào trong cậu.
Mãi cho đến khi về đến tận phòng, đóng cửa lại, Lâm Uẩn cuối cùng cũng có thể giải thoát cơ thể bị bao bọc chặt chẽ khỏi bộ vest ám mùi công sở.
Từng chiếc cúc áo sơ mi cứng nhắc được cởi ra, Lâm Uẩn kéo phăng lớp vải bó buộc, phần ngực quá ư đầy đặn liền không thể chờ đợi mà bung ra.
Vùng da trắng như tuyết bị áo nịt ngực ép chặt nay tụ lại như những đám mây. Lâm Uẩn cũng rất phiền não về chuyện này.
Rõ ràng chỉ là Beta, vậy mà bộ phận này lại phát triển quá mức, Lâm Uẩn chỉ đành mỗi ngày cẩn thận che giấu đi.
May mà, đợi chiếc áo nịt ngực mới về đến nơi, chắc là sẽ dễ chịu hơn một chút.
Cởi xong đồ bên trên, Lâm Uẩn lại bắt đầu cởϊ qυầи tây. Đúng như cậu nghĩ, mặt trong đùi đã bị siết đến đỏ ửng cả lên, cách một lớp vải vẫn có thể thấy thấp thoáng phần da thịt tội nghiệp bị ép chặt vào nhau.
Thắt lưng vừa cởi đến ngang đùi, Lâm Uẩn đột nhiên nhớ ra, hình như mình còn nợ nền tảng hai video.
Lâm Uẩn là một blogger chuyên làm video mặc đồ nữ. Quy tắc vận hành lưu lượng mùa xuân mới của nền tảng yêu cầu cậu phải đăng ba video trong vòng nửa tháng mới có thể nhận được hỗ trợ lưu lượng.
Nhưng dạo trước Lâm Uẩn quá bận rộn công việc, chỉ đăng được một video quay sẵn từ trước đó.
5
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
