0 chữ
Chương 11
Chương 11-B
Giang Dật Phong hỏi: "Anh không có văn phòng riêng à. Đến chỗ tôi làm gì thế?"
Trong văn phòng Tổng tài, Giang Dật Phong nhìn người đang ngồi lật tạp chí trên sofa của mình với vẻ mặt khó tin.
Vị Alpha kia bắt chéo hai chân, mắt nhìn xuống, dựa người vào ghế. Mặc dù thứ anh xem đều là tạp chí thời trang W.G xuất bản trong hai năm nay, miễn cưỡng cũng coi như đang làm việc.
Nhưng mà... Giang Dật Phong quét mắt một vòng nhìn dáng vẻ ung dung tự tại hiện giờ của Hoắc Chiêu.
Thế này mà đúng à?
"Tôi nhớ không lầm thì văn phòng tôi đưa cho anh còn tốt hơn của tôi nữa cơ mà." Giang Dật Phong một tay trêu chọc con cá vàng trong bể, tiện thể nói móc: "Anh không phải là nhìn trúng tôi rồi đấy chứ. Nên bây giờ mới cố tình muốn ở cạnh tôi thêm một lát à?"
"Tôi nói cho anh biết nhé, người tôi thích là Omega! Mấy Alpha đầu óc đơn giản tứ chi phát triển như anh không nằm trong phạm vi chọn bạn đời của tôi đâu."
Nghe đến đây, Alpha cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi cuốn tạp chí, liếc cậu ta một cái: "Tiêu chuẩn chọn bạn đời là không thể thay đổi sao?"
"Anh đang nghĩ cái gì thế. Chuyện bẩm sinh đương nhiên là không thể rồi!" Giang Dật Phong sợ tới mức ném cả con cá vàng trong tay ra ngoài, nói năng cũng run rẩy: "Anh anh anh anh không phải thật sự..."
Hoắc Chiêu hỏi: "Lúc dì nhỏ sinh cậu có bỏ sót gen nào không vậy?"
Cuốn tạp chí trong tay được đặt xuống, Alpha lạnh mặt, thờ ơ nói: "Thổ khắc Thủy*, cậu đặt bể cá ở hướng Tây Nam, thảo nào W.G sắp sập tiệm."
(*Ngũ hành tương khắc: Đất chặn Nước).
Giang Dật Phong hét: "Cái miệng của anh! Đời này mà tìm được vợ mới là thần thánh đó!"
Mình lại dám đùa kiểu này với Hoắc Chiêu, đúng là não bị úng nước rồi.
Cái loại Alpha tính tình vừa thối miệng vừa độc thế này thì đời nào có ngày trái tim rung động được chứ.
Giang Dật Phong vừa thầm oán trách, vừa nhặt con cá vàng chết oan lên, tươi cười hỏi: "Thế anh nói xem nên đặt ở đâu hả anh?"
"Thủy sinh Mộc*, đặt hướng Đông."
(*Ngũ hành tương sinh: Nước nuôi Gỗ).
Alpha nói vậy nhưng đến đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, chỉ cúi mắt liếc nhìn điện thoại.
Hình ảnh giám sát từ văn phòng của anh truyền đến màn hình lúc này. Nhìn thấy cậu Beta thong thả tỉnh giấc, Hoắc Chiêu mới giơ tay lên, gửi một tin nhắn qua.
Lúc Lâm Uẩn tỉnh lại, mới phát hiện đã qua mất ba tiếng rưỡi rồi!
Cậu vụt một tiếng đứng bật dậy, lúc này mới nhận ra dường như cả căn phòng chỉ còn lại một mình mình.
Liếc nhìn chiếc chăn bị mình hất sang một bên—— Hoắc Chiêu đã về rồi sao?
Thôi xong, sếp quay về phát hiện mình ngủ trong văn phòng của sếp ư?
Chuyện này không phải chỉ là lười biếng nữa rồi!
Lâm Uẩn ảo não đỡ trán, lấy điện thoại ra định bụng "trượt quỳ" xin lỗi*.
(*滑跪 - hoạt quỹ: Hành động trượt dài bằng đầu gối, thường dùng trên mạng để chỉ việc xin lỗi hoặc cầu xin tha thiết).
Nhưng ting tong một tiếng, Hoắc Chiêu thế mà lại gửi tin nhắn tới trước:
"Có việc. Vừa nãy tôi bảo thư ký qua lấy tài liệu rồi. Cậu về trước đi."
Giọng điệu công việc thế này, chắc là không biết cậu ngủ quên rồi?
Xem ra chiếc chăn ban nãy là do thư ký đắp cho.
Tuy không biết thư ký là ai, nhưng trong lòng Lâm Uẩn vẫn rất cảm kích cô ấy.
Quả nhiên trên mạng nói không sai, người làm được vị trí này đều có năng lực nhất định, lại còn biết đắp chăn cho người ngủ quên trong phòng nữa chứ.
Xoa xoa cái cổ hơi mỏi, Lâm Uẩn giơ tay nhắn lại: "Vâng. Tổng giám đốc Hoắc."
Nói xong, cậu lại gấp chiếc chăn kia gọn gàng, cẩn thận đặt lên sofa, vừa định đứng dậy rời đi——
Như thể cố tình canh đúng lúc cậu chuẩn bị đi, ting tong, Alpha lại gửi thêm một tin nhắn nữa:
"Pha hơi nhiều trà nên còn thừa mấy túi lọc trên bàn. Không ai uống nữa, cậu mang về đi."
Vậy quả nhiên là gọi cậu tới thử trà rồi?
Mà cũng đúng lúc... trà này uống khá ngon.
Hoắc Chiêu không thích uống, vừa hay cậu có thể mang về dùng lúc bị mất ngủ.
Ít nhất cũng lành mạnh hơn melatonin hay mấy thứ tương tự chứ nhỉ.
Lâm Uẩn đi tới trước bàn, vừa định lấy thì đột nhiên dừng lại.
Ting tong, lại một tiếng nữa:
"Trên bàn có túi giấy đó."
Sao Hoắc Chiêu biết cậu đang tìm gì nhỉ?
Khoảnh khắc đó, Lâm Uẩn thậm chí còn theo phản xạ quay đầu lại tìm camera giám sát.
Nhưng Hoắc Chiêu đường đường là tổng giám đốc, sao có thể rảnh rỗi không có việc gì làm đi xem camera giám sát chứ.
Có lẽ chỉ là sợ cậu mang đi không cẩn thận làm hỏng hương vị của trà thôi.
Lâm Uẩn cảm thấy khả năng này rất cao, dù sao Hoắc Chiêu cũng là một Alpha vừa mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế lại vừa soi mói khó tính như vậy mà.
Lắc đầu, cuối cùng cậu cũng có thể xách túi trà kia rời đi.
Lâm Uẩn thở phào một hơi dài, cảm giác bó chặt trên chân nhắc nhở cậu về thứ đang giấu bên trong, may mà không bị Hoắc Chiêu phát hiện.
Không ngờ vừa về văn phòng đặt đồ xuống, cậu đã bị đồng nghiệp xúm lại vây quanh.
Trong văn phòng Tổng tài, Giang Dật Phong nhìn người đang ngồi lật tạp chí trên sofa của mình với vẻ mặt khó tin.
Vị Alpha kia bắt chéo hai chân, mắt nhìn xuống, dựa người vào ghế. Mặc dù thứ anh xem đều là tạp chí thời trang W.G xuất bản trong hai năm nay, miễn cưỡng cũng coi như đang làm việc.
Nhưng mà... Giang Dật Phong quét mắt một vòng nhìn dáng vẻ ung dung tự tại hiện giờ của Hoắc Chiêu.
Thế này mà đúng à?
"Tôi nhớ không lầm thì văn phòng tôi đưa cho anh còn tốt hơn của tôi nữa cơ mà." Giang Dật Phong một tay trêu chọc con cá vàng trong bể, tiện thể nói móc: "Anh không phải là nhìn trúng tôi rồi đấy chứ. Nên bây giờ mới cố tình muốn ở cạnh tôi thêm một lát à?"
"Tôi nói cho anh biết nhé, người tôi thích là Omega! Mấy Alpha đầu óc đơn giản tứ chi phát triển như anh không nằm trong phạm vi chọn bạn đời của tôi đâu."
"Anh đang nghĩ cái gì thế. Chuyện bẩm sinh đương nhiên là không thể rồi!" Giang Dật Phong sợ tới mức ném cả con cá vàng trong tay ra ngoài, nói năng cũng run rẩy: "Anh anh anh anh không phải thật sự..."
Hoắc Chiêu hỏi: "Lúc dì nhỏ sinh cậu có bỏ sót gen nào không vậy?"
Cuốn tạp chí trong tay được đặt xuống, Alpha lạnh mặt, thờ ơ nói: "Thổ khắc Thủy*, cậu đặt bể cá ở hướng Tây Nam, thảo nào W.G sắp sập tiệm."
(*Ngũ hành tương khắc: Đất chặn Nước).
Giang Dật Phong hét: "Cái miệng của anh! Đời này mà tìm được vợ mới là thần thánh đó!"
Mình lại dám đùa kiểu này với Hoắc Chiêu, đúng là não bị úng nước rồi.
Cái loại Alpha tính tình vừa thối miệng vừa độc thế này thì đời nào có ngày trái tim rung động được chứ.
"Thủy sinh Mộc*, đặt hướng Đông."
(*Ngũ hành tương sinh: Nước nuôi Gỗ).
Alpha nói vậy nhưng đến đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, chỉ cúi mắt liếc nhìn điện thoại.
Hình ảnh giám sát từ văn phòng của anh truyền đến màn hình lúc này. Nhìn thấy cậu Beta thong thả tỉnh giấc, Hoắc Chiêu mới giơ tay lên, gửi một tin nhắn qua.
Lúc Lâm Uẩn tỉnh lại, mới phát hiện đã qua mất ba tiếng rưỡi rồi!
Cậu vụt một tiếng đứng bật dậy, lúc này mới nhận ra dường như cả căn phòng chỉ còn lại một mình mình.
Liếc nhìn chiếc chăn bị mình hất sang một bên—— Hoắc Chiêu đã về rồi sao?
Thôi xong, sếp quay về phát hiện mình ngủ trong văn phòng của sếp ư?
Chuyện này không phải chỉ là lười biếng nữa rồi!
(*滑跪 - hoạt quỹ: Hành động trượt dài bằng đầu gối, thường dùng trên mạng để chỉ việc xin lỗi hoặc cầu xin tha thiết).
Nhưng ting tong một tiếng, Hoắc Chiêu thế mà lại gửi tin nhắn tới trước:
"Có việc. Vừa nãy tôi bảo thư ký qua lấy tài liệu rồi. Cậu về trước đi."
Giọng điệu công việc thế này, chắc là không biết cậu ngủ quên rồi?
Xem ra chiếc chăn ban nãy là do thư ký đắp cho.
Tuy không biết thư ký là ai, nhưng trong lòng Lâm Uẩn vẫn rất cảm kích cô ấy.
Quả nhiên trên mạng nói không sai, người làm được vị trí này đều có năng lực nhất định, lại còn biết đắp chăn cho người ngủ quên trong phòng nữa chứ.
Xoa xoa cái cổ hơi mỏi, Lâm Uẩn giơ tay nhắn lại: "Vâng. Tổng giám đốc Hoắc."
Nói xong, cậu lại gấp chiếc chăn kia gọn gàng, cẩn thận đặt lên sofa, vừa định đứng dậy rời đi——
Như thể cố tình canh đúng lúc cậu chuẩn bị đi, ting tong, Alpha lại gửi thêm một tin nhắn nữa:
"Pha hơi nhiều trà nên còn thừa mấy túi lọc trên bàn. Không ai uống nữa, cậu mang về đi."
Vậy quả nhiên là gọi cậu tới thử trà rồi?
Mà cũng đúng lúc... trà này uống khá ngon.
Hoắc Chiêu không thích uống, vừa hay cậu có thể mang về dùng lúc bị mất ngủ.
Ít nhất cũng lành mạnh hơn melatonin hay mấy thứ tương tự chứ nhỉ.
Lâm Uẩn đi tới trước bàn, vừa định lấy thì đột nhiên dừng lại.
Ting tong, lại một tiếng nữa:
"Trên bàn có túi giấy đó."
Sao Hoắc Chiêu biết cậu đang tìm gì nhỉ?
Khoảnh khắc đó, Lâm Uẩn thậm chí còn theo phản xạ quay đầu lại tìm camera giám sát.
Nhưng Hoắc Chiêu đường đường là tổng giám đốc, sao có thể rảnh rỗi không có việc gì làm đi xem camera giám sát chứ.
Có lẽ chỉ là sợ cậu mang đi không cẩn thận làm hỏng hương vị của trà thôi.
Lâm Uẩn cảm thấy khả năng này rất cao, dù sao Hoắc Chiêu cũng là một Alpha vừa mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế lại vừa soi mói khó tính như vậy mà.
Lắc đầu, cuối cùng cậu cũng có thể xách túi trà kia rời đi.
Lâm Uẩn thở phào một hơi dài, cảm giác bó chặt trên chân nhắc nhở cậu về thứ đang giấu bên trong, may mà không bị Hoắc Chiêu phát hiện.
Không ngờ vừa về văn phòng đặt đồ xuống, cậu đã bị đồng nghiệp xúm lại vây quanh.
5
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
